Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562. Dỗ Ngủ, Bơi 3

Chương 562. Dỗ ngủ, bơi 3 Chương 562. Dỗ ngủ, bơi 3

Chương 562: Dỗ ngủ, bơi 3

Tôn Lại Tử mau chóng che mắt lại: “Tôi không dám nhìn, tôi vẫn chưa sống đủ đâu.”

Mấy cô gái này cũng xấu xa thật, sau này bịa đặt với Tiết Minh Dực và Tiết Minh Xuân, nói anh ta nhìn Lâm Tô Diệp mà chảy nước miếng, vậy còn không phải hai anh em đó sẽ đánh chết anh ta hay sao?

Trong sông, Tiểu Lĩnh và Đại Quân giống như cá bơi tới bơi lui trong nước, lại “vụt” cái phá nước ngoi lên.

Tiểu Lĩnh vui vẻ vỗ mặt nước: “Mẹ ơi, mẹ nhìn thấy bọn con bơi không? Có lợi hại không? Cha, bọn con muốn bơi ra chỗ nước sâu!”

Nước nông không đã cho lắm.

Đại Quân bị Tiểu Lĩnh vẩy nước đầy mặt, lau gương mặt nhỏ: “Xem ai bơi về trước!”

Tiểu Lĩnh: “Chuẩn bị… đi!”

Hai đứa trẻ vận hết sức mình giống như con cá vụt cái bơi qua.

Tiết Minh Dực đã giặt xong quần áo, đang cùng Lâm Tô Diệp ngồi trên bờ chọc con gái, thấy thế cũng đứng dậy xuống nước.

Nước sâu khác với nước nông, lỡ như con chuột rút ở chân còn kịp thời cứu.

Anh theo con không xa không gần, rất nhanh Đại Quân và Tiểu Lĩnh đã vòng về, hai người cùng tiến, không phân trước sau.

Cuối cùng vẫn là thể lực của Tiểu Lĩnh tốt hơn, chiếm ưu thế vượt lên, dẫn trước Đại Quân nửa người tới bên bờ.

Tiểu Lĩnh cười ha ha đầy đắc ý: “Em thắng rồi nhé!”

Đại Quân: “Lại!”

Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, anh đừng cố quá, sức anh không lớn bằng em, mệt cả chiều rồi, anh chắc chắn không nhanh bằng em đâu.”

Hai anh em bơi tới bơi lui trong nước, thi thố vài lần, có thắng có thua.

Lâm Tô Diệp bế con gái nhìn ba cha con trong nước, trong lòng và trong mắt đều tràn đầy vẻ yêu thích.

Các xã viên trên bờ đi ngang qua cũng không nhịn được mà dừng chân lại, nhìn ba cha con trong sông và hai mẹ con trên bờ, thế này cũng thật ưa nhìn.

Vài ngày sau đó, đột nhiên hai bé trai tìm được hứng thú mới chung của ba cha con Tiết Minh Dực… đó là ba người bơi thi!

Trước đây Đại Quân thích đánh cờ còn Tiểu Lĩnh không thích, bắn ná thun thì Đại Quân lại không thích, mà cùng bơi với Tiết Minh Dực, hai bé trai lại rất nhiệt tình.

Bà Tiết và Toa Toa cổ vũ trợ oai làm trọng tài, Lâm Tô Diệp thì vẽ không ít tranh về Tiết Minh Dực và các con.

Mấy bức tranh này có cái chỉ là ký họa, được cô coi thành nhật ký đóng thành vở, có bức được cô tô đậm viền ngoài, biến thành bức tranh hoàn chỉnh, lại đóng khung trực tiếp treo trong nhà.

Mà bức tranh mỹ nam Tiết Minh Dực trong nước lại được cô cất riêng, ngoại trừ Toa Toa ra, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng chưa từng thấy.

Chớp mắt lại một năm qua đi, tranh của Lâm Tô Diệp đã chất đầy trên bàn sách và nửa bên giường.

Qua vài ngày nữa có khả năng phải chuyển nhà, cô phải mau chóng thu dọn mới được.

Khi dọn dẹp lại nhìn thấy bức tranh mỹ nam trong nước đó, đường nét cơ bắp lưu loát xinh đẹp đó, cho dù cách bức tranh vẫn cảm giác được khí tức hormone nam tính phản tới mặt.

Lâm Tô Diệp lại nhìn đến đỏ mặt, vội vàng cuộn lại.

Toa Toa đã năm tuổi hành động lưu loát leo lên giường, bàn tay nhỏ nắm bức tranh đó, vui vẻ gọi: “Ba ba!”

Lâm Tô Diệp vội cầm bức cha mặc quân trang đổi lấy bức cha bơi từ trong tay con gái, cũng không thể để người nhìn thấy được, ngại lắm.

Hai mẹ con đang ngắm tranh của Tiết Minh Dực thì bên ngoài truyền tới tiếng hô to của kế toán Tiết: “Mẹ Toa Toa, tham mưu trưởng Tiết gọi điện!”

Lâm Tô Diệp nghe thấy giọng của kế toán Tiết, vội vàng đặt bức tranh trong tay xuống, quay người đi ra ngoài.

Toa Toa nhanh hơn cô, chạy vùn vụt ra: “Cha gọi điện về.”

Năm ngoái Tiết Minh Dực từ nhà về hải đảo sau đó lại về thủ đô, trải qua một loạt sự việc lớn, mùa hè năm nay đã tốt nghiệp học viện quân sự với thành tích xuất sắc nhất.

Mà lúc này bộ đội cũng tiến hành một loạt cải cách cơ cấu tổ chức, giải trừ quân bị, bỏ phiên hiệu, xây dựng lại quân đội… Tiết Minh Dực từ bộ chỉ huy sư đoàn ban đầu được điều đến bộ quân sự, sau khi tổ chức lại được cất nhắc vào sư đoàn ba quân đoàn hai quân khu ban đầu, quân chức là tham mưu trưởng của sư đoàn.

Thân là một tốp tham mưu trưởng và phó tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất, các thủ trưởng đều ký thác hy vọng vào bọn họ, mong bọn họ có thể mang tới đột phá mới cho quân ta, cho nên sau khi thăng chức, công việc của anh càng bận hơn, cho dù đã tốt nghiệp trường quân đội cũng không rảnh về nhà đoàn tụ, mà chỉ có thể gọi điện cho Lâm Tô Diệp bàn bạc sau đó thu xếp chuyển nhà.

Bình Luận (0)
Comment