Chương 564: Làm gì ở văn phòng của tôi
Tiết Minh Dực đợi bên đó cúp máy, lúc này mới gác ống nghe lên, quay đầu nhìn thấy hai người Tiểu Thẩm và Kim Đan đang giả bộ bận rộn: “Hai cô cậu làm gì ở văn phòng của tôi?”
Hai người vội vàng tìm cái cớ chạy mất.
Tiết Minh Dực thân là trợ thủ của sư trưởng, bây giờ công việc còn nhiều hơn lúc làm đoàn trưởng rất nhiều, tin trinh sát của một buổi huấn luyện chiến đấu, bản đồ địa hình, kế hoạch tác chiến sơ bộ đều do anh phụ trách, cho nên cũng không có bao nhiêu thời gian rảnh.
Gọi xong điện thoại lại tập trung vào công việc bận rộn.
Phía bên Lâm Tô Diệp cúp máy về nhà bắt đầu họp gia đình.
Bây giờ cả gia đình đều đi học nên không thể độc đoán, càng không thể dựa vào cái chổi và gào thét ép buộc cái con đồng ý mà phải họp.
Đây là yêu cầu của Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Bà Tiết đã nấu xong cơm trưa, đang chỉnh sửa lại mấy thứ vụn vặt của bà ta, thấy Lâm Tô Diệp về, bà ta bảo: “Thật đúng là nhà nát giá bạc tỷ, mới chuyển qua cảm thấy không có đồ gì, ở vài năm lại đầy rồi.”
Lâm Tô Diệp đáp: “Nhà được chia ở Dương Thành phỏng chừng không lớn như của chúng ta, mẹ không cần nhớ thương mang quá nhiều đồ đâu.”
Đệm chăn, quần áo, sách vở, đồ dùng cá nhân của mỗi một người cộng thêm đồ dùng nhà bếp để nấu cơm, mang những thứ này đi là được rồi.
Trong gia đình nông dân thứ chiếm nhiều nhất là nông cụ và củi, nhà bọn họ không trồng trọt nên bớt rất nhiều việc và công cụ, chuyển nhà cũng nhàn hơn.
Bà Tiết: “Đi tới đó nấu cơm thế nào?”
Toa Toa: “Có nhà ăn đó bà.”
Bà Tiết: “Không thể bữa nào cũng ăn ở nhà ăn được, cái miệng nhỏ kén chọn của cháu ăn vài ngày là ngán.”
Bắt đầu từ năm nay Toa Toa lớn lên, cái miệng nhỏ rất kén ăn, nấu cơm vị không đúng là bắt bẻ.
Lâm Tô Diệp: “Than hòn, than tổ ong, còn có cả củi, dù sao cũng có gì đó.”
Tỉnh thành cũng không phát triển giống như sau này ở trong mơ, không có nhà cao tầng, còn cả loại rừng hoang và đồng ruộng đó nữa.
Rất nhanh Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng tan học về nhà.
Năm nay hai bé trai đã mười tuổi, dáng người cao hơn trước một khúc, Đại Quân cũng tính là phát triển bình thường, dinh dưỡng trong nhà tốt, dáng người của cha lại cao nên cậu bé cao hơn đám trẻ đồng trang lứa một chút, Tiểu Lĩnh còn cao hơn Đại Quân khoảng một tấc.
Khí chất của hai bé trai cũng càng ngày càng khác, rõ ràng là song sinh nhưng một người càng ngày càng chín chắn thờ ơ, khí chất lạnh lùng, một người lại vô cùng có sức sống giống như mặt trời.
Sau khi Tiểu Lĩnh về nhà còn ở trong sân biểu diễn lộn nhào trên không, Toa Toa xem mà cái miệng nhỏ há thật tròn: “Oa, anh hai, anh thật lợi hại!”
Tiểu Lĩnh: “Tới đây, anh hai dạy em.”
Toa Toa lập tức duỗi cánh tay với cậu bé.
Tiểu Lĩnh bế cô bé lên, lộn một vòng sau đó thả xuống đất.
Toa Toa: “Ôi, váng đầu.” Cô bé ngã vào chỗ Đại Quân.
Đại Quân duỗi tay đỡ cô bé, chỉnh lại cái kẹp tóc lệch cho cô bé: “Đừng đùa giỡn với em ấy.”
Toa Toa ôm cánh tay của cậu bé: “Anh cả, em rất thích anh đó.”
Tiểu Lĩnh: “Ế, vậy em không thích anh hả?”
Toa Toa: “Cũng thích mà, nhưng em thích… mẹ nhất, sau đó là cha.”
Bà Tiết đã dọn cơm, ngoài miệng còn than thở: “Ở đây có vài người khi chưa biết nói chuyện rất tốt, lúc biết nói rồi chỉ biết chọc tức người.”
Toa Toa ngồi trên ghế, cười hi hi: “Dù sao không thích nhất chính là đại gian gian!”
Bà Tiết đặt một bát canh trứng gà trước mặt cô bé: “Sau này không nấu canh trứng gà cho cháu nữa.”
Toa Toa bật cười ha ha.
Lâm Tô Diệp đặt cái sọt lên bàn, nhìn Tiểu Lĩnh chằm chằm: “Rửa tay!”
Người lớn bao nhiêu rồi, trước khi ăn cơm vẫn không nhớ phải rửa tay.
Tiểu Lĩnh rửa qua loa một lượt rồi ngồi xuống ăn cơm.
Lâm Tô Diệp: “Chúng ta sẽ chuyển tới tỉnh ở, mọi người rảnh rỗi thì thu dọn đồ của mình một chút.”
Đại Quân đã sớm biết chuyện này, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà cho dù Lâm Tô Diệp không công khai hay là công khai, gần như không có chuyện gì cậu bé không biết.
Cậu bé gật đầu: “Vâng.”
Tiểu Lĩnh trừng to mắt: “Đi tới tỉnh sao!” Cậu bé lập tức hưng phấn hẳn lên: “Mẹ, vậy mấy ngày đó có thể không đi học được không?”
Lâm Tô Diệp: “Trời chưa tối đâu.” Cả ngày nằm mơ giữa ban ngày.
Bà Tiết: “Vậy Minh Xuân thì sao?”
Theo lý mà nói cô ấy không thể tòng quân cùng.