Chương 565: Tòng quân, cùng cố gắng 1
Lâm Tô Diệp: “Đi cùng chúng ta qua đó, Minh Xuân chắc hẳn sẽ được điều tới huyện, khẩu phần lương thực đã có sắp xếp, cũng không cần bộ đội nuôi, chỉ ở chung với chúng ta, không sao đâu ạ.”
Không chia diện tích nhà ở cho cô ấy cũng không sao, bây giờ Tiết Minh Dực là tham mưu trưởng, nhà được chia sẽ lớn hơn một chút, cho dù giường tầng hay là giường đất chung quy đều có thể ngủ.
Người ta mười mấy người ở trong căn nhà hai, ba mươi mét vuông còn được, nhà mình có vài người kiểu gì cũng có thể thu xếp được.
Dù sao cô cũng không nỡ bỏ một mình Minh Xuân ở lại.
Bà Tiết cũng thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tô Diệp tốt với em chồng không người nào vui vẻ hơn bà ta. Minh Xuân trông thì rất lợi hại, rất có năng lực, nhưng chung quy vẫn mang tính trẻ con, nếu không có người che chở nhắc nhở một chút, có lợi hại bao nhiêu vẫn sẽ bị người hại.
Buổi chiều Đại Quân và Tiểu Lĩnh vẫn phải tới trường, Lâm Tô Diệp và bà Tiết ở nhà thu dọn đồ đạc, Toa Toa cũng bận trước bận sau cùng.
Cô bé năm tuổi xinh xắn lạ thường, ở trước mặt mẹ ngoan ngoãn đến cực điểm nhưng đối với bà nội thì lại tinh quái. Bên này giúp mẹ một việc, bên đó lại làm mặt quỷ với bà nội, chọc bà Tiết tức đến mức muốn giả bệnh lừa cô bé. Cô bé cười khanh khách chạy đi, xếp đồ chơi, quần áo nhỏ và sách vở của mình vào trong thùng gỗ một cách gọn gàng.
Cô bé nhìn đôi giày da nhỏ đó của mình đã không đi được nữa, nhưng lại không nỡ tặng cho người ta.
Đây chính là quà chú Tần gửi cho mình lúc năm mới, chú ấy và cha đều không về nhà đón tết nên mua quà tặng cho bọn họ nhận lỗi.
Cô bé nhét bàn tay nhỏ của mình vào thử, ôi, quá nhỏ rồi.
Lâm Tô Diệp nhìn thấy mới bảo: “Bé ngoan, giày da nhỏ không đi vừa nữa, để lại cho em gái đi.”
Toa Toa lắc đầu: “Không, con muốn cho em gái của mình.”
Bà Tiết cười lạnh: “Nằm mơ đi.”
Vài đợt như vậy bà ta còn có gì không biết nữa? Bà ta cũng không ngốc! Đã mấy lần mà Lâm Tô Diệp cũng không mang thai, bà ta cũng đã biết xảy ra chuyện gì, chẳng qua không nói rõ ra mà thôi.
Toa Toa cũng học theo bộ dáng của bà ta, cười lạnh: “Hừ, không có em gái, cháu để lại cho con gái cháu đi.”
Bà Tiết cười ha ha: “Để đến ngày tháng năm nào mới đi.”
Toa Toa lại không cảm thấy có gì buồn cười, mẹ có con gái sao mình lại không có, để lại cho con gái mình đi chứ.
Buổi chiều đợi Đại Quân và Tiểu Lĩnh tan học về, bọn họ lại cùng nhau thu dọn đồ đạc.
Sáu giờ bà Tiết đã nấu cơm xong, cô út cũng tan làm về.
Cô út vừa về nhà đã ngồi trước bàn tu ừng ực hết nửa ấm trà nước ấm, sau đó đặt sổ công tác của mình trước mặt Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, sau này em chính là công an chính thức của huyện Thạch Môn rồi.”
Lâm Tô Diệp thích thú cầm lên nhìn, quả nhiên đơn vị công tác trên đó đã đổi, cô khen ngợi: “Minh Xuân thật lợi hại!”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng chúc mừng cô út.
Tiểu Lĩnh còn khoa trương bảo: “Cô út, mới một năm rưỡi thôi mà cô đã từ đặc phái viên công xã biến thành công an huyện rồi, đợi năm sau khéo phải thành công an khu ấy chứ?”
Cô út tự tin đầy mình: “Dù sao cô cũng nhất định phải làm công an khu.”
Phải có được cơ hội danh chính ngôn thuận đánh Tống Diên Huy!
Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm!
Sau khi làm công an công xã tròn một năm phải tới cục công an huyện tiếp nhận khảo hạch, từ thành tích công việc đến năng lực cá nhân và quần chúng lên tiếng, đều phải tiến hành đánh giá.
Cô út ưu tú ở cả ba mục!
Cô ấy không những lấy được phần thưởng từ cục công an huyện mà còn có được cơ hội trở thành công an chính thức ở cục công an huyện, thời gian quan sát là ba tháng.
Ba tháng đủ rồi, cô út lại ưu tú toàn vẹn, lấy được cơ hội làm việc chính thức.
Đặc phái viên công xã chỉ tính là công việc tạm thời, là nhân viên ngoài biên chế của cục công an huyện, tuy rằng có có tiền lương nhưng không có một vài phúc lợi của cục công an huyện, bây giờ cô ấy có thể hưởng thụ đãi ngộ của công việc chính thức.
Tiểu Lĩnh: “Cô út, chúng cháu đi vào tỉnh vậy công việc của cô phải làm sao? Vừa mới thăng chức mà!”
Cô út: “Ở tỉnh và ở đây như nhau, cũng không sao cả.”
Cô ấy đạp xe từ Tiết Gia Đồn đi làm và từ tỉnh đạp xe tới huyện đi làm cũng không khác biệt lớn bao nhiêu.