Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 566 - Chương 566. Tòng Quân, Cùng Cố Gắng 2

Chương 566. Tòng quân, cùng cố gắng 2 Chương 566. Tòng quân, cùng cố gắng 2

Chương 566: Tòng quân, cùng cố gắng 2

Người bình thường cân nhắc đi tới tỉnh ở đương nhiên sẽ nghĩ cách đổi công việc đến tỉnh, nhưng cô út lại không nghĩ nhiều như vậy, cô ấy chỉ cân nhắc khoảng cách.

Từ tỉnh về huyện cũng như ở nhà, thậm chí còn gần hơn một chút, mấu chốt là ở thành phố đều là đường nhựa, càng dễ đi hơn.

Cô ấy có sự khác biệt rất lớn với người khác, đó chính là không biết mệt, nữ đồng chí bình thường đều không thích chạy đường xa như vậy đi làm, nhưng cô ấy lại không hề gì, nếu như kêu cô ấy nhịn ở nhà, cô ấy mới phát điên.

Toa Toa: “Mẹ ơi, vậy nhà của chúng ta phải làm sao?”

Cô bé biết mẹ thích căn nhà này, cô bé cũng không nỡ cho người khác phá hỏng, bệ cửa sổ phòng bọn họ cô bé ngồi lên cũng chơi rất vui.

Lâm Tô Diệp: “Đến khi đó kêu chú ba tới ở vậy.”

Bây giờ anh ba Tiết ngày mùa đi làm, lúc nông nhàn thì lén đi bán ít đồ vụn vặt, cũng kiếm được ít tiền.

Anh ta ở chung với phòng cả thật sự không tiện, dù sao phòng cả có năm đứa con gái đã không đủ chỗ ở, không bằng kêu anh ba Tiết tới bên này, để phòng của anh ta lại cho nhà anh cả, như vậy cũng rộng rãi.

Liên tục dọn dẹp vài ngày, bình thường Tôn Triển Anh và mấy cô con gái đều tới giúp, anh cả Tiết và anh ba Tiết khi tan làm cũng qua phụ, những hàng xóm khác biết tin cũng qua đây tìm bà Tiết nói chuyện, đều nói không nỡ để bà ta đi.

Bà Tiết cũng luyến tiếc Tiết Gia Đồn, nhưng Tiết Gia Đồn có tốt bao nhiêu cũng không thể so được với cháu trai lớn của bà ta.

Cháu trai lớn đi đâu thì bà ta đi tới đó.

Bà ta dặn dò anh ba Tiết: “Bản thân mày không ăn cơm cũng không thể quên cho heo ăn, nếu như cuối năm dưới bảy mươi cân thì xẻo thịt từ trên người mày đắp vào.”

Anh ba Tiết: “…” Bây giờ con còn không bằng con heo sao?

Hiện giờ trong nhà còn nuôi năm con gà, tất cả đều đẻ trứng, bà Tiết không nỡ giết lại càng không nỡ bán đi, tính xem có thể mang đi cùng được không.

Tỉnh thành lớn như vậy cũng không quan tâm mấy con gà đâu nhỉ?

Sáng hôm đó Lâm Tô Diệp đang ở nhà phân loại đồ đựng trong thùng, không có thùng giấy mà toàn là thùng gỗ và thùng mây tre. Cô không thích xếp lung tung, cho nên đồ gì đặt ở trong thùng nào đều phải đánh số, tránh cho chuyển nhà rồi không tìm được đồ gì.

Ngoài cửa truyền tới giọng của Tiết Minh Lưu: “Chị dâu, có đồng chí từ bộ đội tới tìm chị này.”

Lâm Tô Diệp nghĩ chắc hẳn là Quách Trừng mà Tiết Minh Dực đã nói, cô vội vàng ra ngoài.

Người tới khoảng chừng ba mươi, mỉm cười rất ôn hòa, nhìn thấy Lâm Tô Diệp đã chào hỏi: “Chị dâu, tôi tên là Quách Trừng, phó chủ nhiệm bộ phận chính trị ở quân khu tỉnh, chuyên môn phụ trách công tác hậu cần. Tham mưu Tiết kêu tôi tới đây trao đổi tình hình với chị, xem khi nào trong nhà thu dọn xong, đến lúc đó chúng tôi sẽ phái xe tới chuyển đi.”

Lâm Tô Diệp cười cảm ơn, vội mời anh ta và Tiết Minh Lưu vào nhà nói chuyện.

Tiết Minh Lưu làm công an cũng rất hăng hái, khảo hạch có hai người ưu tú nhưng suất tới công an huyện chỉ có một, hiển nhiên anh ta không tranh được với Minh Xuân, nhưng cũng không ghen tỵ, ngược lại còn cảm thấy rất tốt.

Anh ta giúp Lâm Tô Diệp tiếp đón đồng chí bộ đội.

Chào hỏi vài câu xong, Lâm Tô Diệp hỏi căn nhà được chia lớn bao nhiêu, đồ trong nhà có để được không. Đừng đến lúc đó chỉ có hai căn phòng nhỏ như vậy, bọn họ lại chuyển cả tủ quần áo qua đó, vậy cũng phiền phức.

Quách Trừng ước lượng một chút rồi nói với Lâm Tô Diệp: “Cũng lớn ngang nhà mình thôi.”

Lâm Tô Diệp rất kinh ngạc: “Chia căn nhà lớn như vậy sao?”

Lúc đầu đi tới bộ đội thăm người thân, nhà của Lưu Phụng Mai cũng nhỏ, vô cùng chen chúc.

Nếu đã vậy, trong lòng bọn họ cũng có tính toán.

Quách Trừng hẹn trước với cô, đợi cô thu dọn xong thì gọi điện thoại tới bên đó, anh ta sẽ lái xe tới giúp chuyển nhà.

Lâm Tô Diệp dẫn cả gia đình lại thu dọn vài ngày, sau đó bớt thời gian đi báo tin cho bạn bè thân thiết, lại nói một tiếng với trường học, đại đội, đội sản xuất, rồi lại chào hỏi người thân, cùng nhau ăn bữa cơm, như vậy có thể chuyển nhà được rồi.

Người ở Tiết Gia Đồn và Đại Dương Loan vô cùng ngưỡng mộ Lâm Tô Diệp, ai có thể nghĩ được Tiết Minh Dực từ đứa trẻ choai choai mười lăm tuổi làm lính, đến bây giờ đã lại đại sĩ quan rồi?

Bình Luận (0)
Comment