Chương 567: Tòng quân, cùng cố gắng 3
Những lời chê cười Lâm Tô Diệp đó lại càng không cần nói nữa, trước đây luôn cảm thấy cô chỉ có mỗi gương mặt, sớm muộn gì Tiết Minh Dực cũng ly hôn với cô.
Kết quả Tiết Minh Dực từ doanh trưởng làm đoàn trưởng rồi lại làm tham mưu trưởng, không những không ly hôn với cô, ngược lại càng ngày càng tốt với cô, bây giờ còn muốn đến thành phố ở chung.
Trương Mật Mật tặng quà cho Lâm Tô Diệp… tận năm mươi quả trứng gà, trong lời nói thấp thoáng vẻ ghen tỵ vừa ngưỡng mộ.
Khi Lâm Tô Diệp gặp xui xẻo, cô ta có một loại cảm giác ưu việt, có thể từ trên cao nhìn xuống đồng cảm với cô, cũng thật lòng muốn kéo Lâm Tô Diệp lên, nhưng một khi Lâm Tô Diệp tốt lên, bỏ rơi cô ta một đoạn dài, cô ta lại cảm thấy mất thăng bằng và rất ghen tỵ.
Rõ ràng lúc nhỏ hai người bọn họ như nhau, sao bây giờ chênh lệch lại lớn như thế?
Đương nhiên, trong lòng ghen tỵ vẫn hoàn ghen tỵ, cô ta vẫn muốn tốt với Lâm Tô Diệp, muốn làm bạn thân được chính miệng Lâm Tô Diệp thừa nhận.
Đáng tiếc, Lâm Tô Diệp đối xử với cô ta không có sự khác biệt gì với hàng xóm bình thường.
Lâm Tô Diệp kêu cô ta cầm trứng gà về, năm mươi quả quá quý giá.
Trương Mật Mật vô cùng nôn nóng, bộ dáng cô không cần thì ném xuống sông, Lâm Tô Diệp lại dựa theo giá chợ một quả năm xu trả tiền cho cô ta.
Lúc này trứng gà đã tăng giá.
Lâm Tô Diệp còn nói với cô ta: “Sau này cô có trứng gà, tôi vẫn sẽ mua.” Sau khi vào thành trứng gà cung cấp có số lượng, muốn ăn nhiều hơn phải nghĩ cách khác.
Trương Mật Mật lập tức rất vui vẻ, Tô Diệp đang thừa nhận mình đây mà! Cô ấy mua trứng gà của mình mà không mua của người khác!”
Một buổi tối trước khi đi, người nhà mình ăn cơm với nhau, trí thức Cố và Tiết Minh Lưu cũng ở đây.
Anh ba Tiết bày tỏ thái độ chắc chắn sẽ chăm sóc tốt con heo của bà Tiết, tuyệt đối sẽ không sụt ký làm mất mặt bà ta.
Tiểu Lĩnh lại luyến tiếc trí thức Cố, ôm anh ta: “Trí thức Cố, cháu không nỡ bỏ chú đâu.”
Cố Mạnh Chiêu cười dịu dàng, bảo: “Đợi chú có thời gian sẽ đi thăm các cháu.”
Năm ngoái sau khi bốn người đó bị bắt, rất nhiều cán bộ và giáo sư đều lục tục được sửa lại án sai, trở về cương vị công tác, tuy rằng cha mẹ anh ta vẫn chưa được sửa lại án sai nhưng đãi ngộ đã tốt hơn trước đây rất nhiều.
Anh ta ở nơi này cũng có sự thay đổi rất lớn, công xã và đại đội không còn giám sát anh ta nữa, cho phép anh ta xin nghỉ. Sách nhỏ về phương pháp chăn nuôi gia súc và các bệnh thường gặp mà anh ta viết cho đại đội đã được xuất bản, trong huyện trả tiền nhuận bút cho anh ta hai trăm đồng, công xã và đại đội còn thưởng cho anh ta lương thực.
Năm nay anh ta muốn đi vào tỉnh thăm bạn, nhà nước sẽ không cản trở.
Anh ta xoa đầu Tiểu Lĩnh, nói với Đại Quân: “Đã rất tốt rồi.”
Anh ta vẫn còn nhớ lời mà Đại Quân nói trước đây, cấp trên cho đi học, cuối năm bảy sáu, chậm nhất là năm bảy bảy sẽ tốt lên.
Mùa đông năm ngoái vào một khắc bốn người đó sa lưới, Cố Mạnh Chiêu thật sự có một loại cảm giác mây đen che trời lập tức xua tan, toàn bộ thế giới đều rộng mở sáng trong hơn.
Cả người và cả trái tim cũng lập tức thông thoáng.
Vạn vật đều sống lại.
Gia đình Lâm Tô Diệp có thể tới tỉnh, anh ta thấy mừng cho bọn họ, tuy rằng không thể thường xuyên gặp mặt nhưng anh ta mong bọn họ càng ngày càng tốt.
Bọn họ xứng đáng được càng ngày càng tốt hơn.
Lâm Tô Diệp nói với Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, mấy năm này cậu chưa từng xao nhãng việc học của mình, toàn bộ nỗ lực đều sẽ được hồi báo!”
Cố Mạnh Chiêu gật đầu: “Cảm ơn chị dâu, chúng ta cùng cố gắng.”
Mỗi một người trong nhà này đều đang cố gắng, mỗi một phần cố gắng đều sẽ được hồi đáp.
Tiết Minh Lưu: “Cái đó, trước đây tôi đi vào huyện họp còn nghe bọn họ thì thầm có khả năng sẽ khôi phục kỳ thi đại học, rất nhiều thanh niên trí thức đều đang nghĩ cách lén về thành, cũng không biết thật giả thế nào.”
Bây giờ trí thức có chút quan hệ không phải bỏ việc về thành thì chính là tiến cử đại học, người có kém đến đâu cũng sẽ làm bệnh án trực tiếp về nhà.
Trước mắt các trí thức ở Đại Dương Loan chỉ còn lại Cố Mạnh Chiêu, Triệu Tú Phân và bốn người khác, phần lớn những người kia đều nhờ vả quan hệ về thành phố.