Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 568 - Chương 568. Tòng Quân, Cùng Cố Gắng 4

Chương 568. Tòng quân, cùng cố gắng 4 Chương 568. Tòng quân, cùng cố gắng 4

Chương 568: Tòng quân, cùng cố gắng 4

Cố Mạnh Chiêu chỉ nhìn Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp làm bộ mình đi vài chuyến tới tỉnh, tin tức cũng rất linh hoạt: “Cái đó cũng chưa biết chừng, trong tỉnh cũng đang nói chuyện này.”

Trái tim của Cố Mạnh Chiêu đập lỡ một nhịp, người khác nói lời này anh ta không tin, nhưng Lâm Tô Diệp nói thì anh ta tin.

Nhiều năm như vậy anh ta chưa từng từ bỏ học hành, cho dù không có sách nhưng anh ta vẫn nhiều lần ôn lại kiến thức đã học qua.

Để không quên hết ngoại ngữ đã học, khi ở một mình và khi không ngủ, anh ta đều dùng ngôn ngữ khác nhau đối thoại với bản thân, chỉ sợ quên hết kiến thức được học từ cha mẹ khi còn nhỏ.

Nếu thật sự khôi phục kỳ thi đại học, có thể cho anh ta tiếp tục học chuyên sâu, vậy đời này cũng không còn gì hối tiếc nữa.

Cố Mạnh Chiêu cũng nhắc nhở Lâm Tô Diệp: “Nếu như bên quân khu có lớp học tối, chị dâu và Minh Xuân cứ báo danh, không chỉ là học kiến thức, sau này cũng có thể lấy được bằng cấp, có lợi cho mọi người tìm việc và thăng chức.”

Nếu như gia đình của lãnh đạo cần công việc, tổ chức cũng sẽ sắp xếp, nhưng người ta phải nhìn trình độ của bạn đã.

Người có văn hóa có năng lực sẽ được vào cương vị chính thức, biết chữ mà không có năng lực thì vào văn phòng làm lãnh đạo nhàn rỗi, nhưng người không có văn hóa lại chỉ có thể ở nhà.

Lâm Tô Diệp cũng hừng hực ý chí chiến đấu, nghĩ đến khi đó sẽ tìm một công việc: “Được, tôi nhớ rồi.”

Sáng hôm sau Quách Trừng đích thân dẫn người lái xe tải Đông Phong tới đây, một chiếc xe kéo hết toàn bộ đồ đi.

Quách Trừng nói bên quân khu chia mấy thứ như bàn cơm, tủ chạn, tủ quần áo, bàn học này, cho nên nội thất cồng kềnh trong nhà cứ để lại nhà cũ, dù sao anh ba Tiết cũng phải dùng.

Xe tải đi đường quốc lộ vào tỉnh, đi ngang qua huyện, đến huyện sau đó tới thẳng phía tây thành phố.

Đến cổng sân lập tức có vài nhân viên hậu cần giúp dỡ đồ, bọn họ đều có kinh nghiệm, đồ gia dụng gì đặt ở chỗ nào đề sẽ hỏi chủ nhà một tiếng.

Lâm Tô Diệp cũng không cần tự mình động tay vào gì cả, chỉ cần nói cho người ta đặt ở đây ở kia, Toa Toa thì lại giống như con ong nhỏ theo sau một cần vụ bay tới bay lui, đi dạo khắp căn nhà.

Nghe Quách Trừng nói khu tập thể gia đình chia ra vài bộ phận, có khu vực tòa nhà nhỏ, có khu viện độc lập, còn có một vài khu ký túc xá tập thể.

Tiết Minh Dực là tham mưu trưởng coi như cấp bậc phó sư trưởng, nếu như ở bộ chỉ huy sư đoàn có thể được chia một căn nhà độc lập, nhưng ở chỗ quân khu tỉnh bọn họ tính như ở nhờ, phải dọn chỗ ra, kiểu nhà độc lập tốt như vậy không còn, nên chỉ có thể chia cho loại nhà một gian có sân nhỏ này.

Thường hai vợ chồng kết hôn sẽ chia nhà một gian, kèm theo một cái sân nhỏ ở đằng trước, phòng khoảng mười tám đến hai mươi mét vuông.

Cấp bậc đoàn trưởng có thể được chia hai gian, dỡ tường gạch ở chính giữa nhà là được.

Tiết Minh Dực được chia ba gian, hai vách tường trong sân đã dỡ, ở góc tây nam xây một nhà tắm, còn có phòng nhỏ có thể đặt bồn cầu, góc đông nam có phòng nhỏ chuyên đặt than hòn và đồ linh tinh.

Lâm Tô Diệp cũng rất hài lòng, căn nhà lớn ba gian, một sân lớn, nối liền lại cũng tương tự với nhà mình ở bây giờ.

Người ta ở đây còn có đèn điện và nước máy nữa!

Đây cũng không phải thứ Tiết Gia Đồn có thể so được.

Rất tốt!

Lâm Tô Diệp nhìn mà rất hài lòng, liên tục khen quân khu sắp xếp tốt.

Bà Tiết mừng rỡ phát hiện nơi này còn lợp một chuồng gà hai tầng trên dưới rất khí thế cho bà ta!

Bà ta ở nhà có năm con gà lại không nỡ giết hết, ở nhà ăn một con, bốn con còn lại mang qua đây, nghĩ nếu như không cho nuôi thì giết ăn thịt hết, còn nếu không quản thì bà ta lại nuôi cho đẻ trứng tiếp

Quách Trừng thật là một cán bộ tốt có lòng!

Bà ta vội vàng xách bốn con gà từ trong lồng thả vào trong chuồng gà, còn thì thầm với bọn nó một chút, kêu bọn nó nhận chuồng, đừng chạy lung tung, tránh cho bị chồn ăn mất.

Lâm Tô Diệp chuẩn bị thuốc lá và kẹo, phân phát cho những nhân viên giúp chuyển nhà.

Bọn họ đều ngại ngùng, không dám đối diện thẳng với cô, cứ cảm thấy cô quá đẹp.

Lâm Tô Diệp muốn bọn họ ăn kẹo, bọn họ cũng chỉ lấy vài cái tượng trưng rồi vội vàng đi, thấy ở cổng có người xem náo nhiệt thò đầu vào, bọn họ cũng sợ bị người nói lưu luyến sắc đẹp của vợ tham mưu Tiết mới không nỡ rời đi, cho nên vội vàng tạm biệt rời khỏi đây.

Bình Luận (0)
Comment