Chương 569: Chủ động chuyển qua
Quách Trừng thấy mặt trời đã ngả về tây, anh ta định sắp xếp người đi tới nhà ăn lấy cơm cho đám người Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp vội bảo: “Chủ nhiệm Quách, chúng tôi có mang cơm theo, có thể đối phó hai ngày.”
Bánh bao, bánh, trứng vịt muối mà nhà mang theo dùng để đối phó một hai bữa trước, đợi thu dọn xong xuôi rồi lại chính thức nhóm lửa sau.
Cô không cho gọi cơm, còn mời Quách Trừng ăn cơm.
Hiển nhiên Quách Trừng không chịu, nói trong nhà đã nấu cơm cho mình, lại bảo Lâm Tô Diệp ở đây có lính hậu cần đi chở than, một lúc nữa sẽ mang qua đây, sau này cho dù gọi cơm hay là mua thức ăn, mấy việc lặt vặt đều có thể dặn bọn họ.
Lâm Tô Diệp chỉ tùy tiện nghe, nhà mình nào cần dùng đến lính hậu cần đâu, có nước máy cũng không cần gánh nước bổ củi.
Nói vài câu, Quách Trừng thấy mình không còn giúp được gì nữa mới tạm biệt Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, chị thu xếp trước đi, ngày kia tôi sắp xếp người tới làm ấm nhà, náo nhiệt một chút.”
Lâm Tô Diệp muốn nói không cần làm phiền mọi người, lại nghĩ mình thân là người nhà của Tiết Minh Dực vừa mới tới, cũng không thể không chào hỏi người ta, nếu như đây là thói quen ở đây vậy cứ làm như vậy đi, mọi người náo nhiệt cũng có thể nhanh chóng quen biết hàng xóm.
Bây giờ bọn họ không phải sống cuộc sống của mình nữa mà còn liên quan đến mặt mũi của Tiết Minh Dực.
Đợi người ngoài đi hết, cả gia đình nhìn từ trong ra ngoài, cũng rất rộng rãi đấy chứ.
Để thuận tiện cho bọn họ ở, người ta đã dọn dẹp căn nhà rất tốt.
Căn phòng ở ngoài cùng trong số đó coi như phòng ăn để đặt bàn cơm, phía sau tách ra một gian làm nhà bếp, trong nhà bếp có bàn bếp, hai cái bếp một lớn một nhỏ, hai bên dựa vào tường có bệ xây bằng gạch, có thể đặt mấy thứ như thớt.
Nhà bếp có cửa sổ còn có một tủ bát to, có thể bày rất nhiều đồ, ngoài ra còn lu nước, lu gạo, thùng nước thùng gỗ, chậu… đều có hết, rất đầy đủ.
Hai gian đông và tây làm phòng ngủ, vì bàn bếp ở phía bắc nên giường đất ở hai gian phòng cũng đặt ở phía bắc, cái này khác với nhà cũ.
Giường bắc ở phòng tây khá lớn, có thể xây một bức tường mỏng ở giữa, cô út và Toa Toa ngủ ở bên trong, bà Tiết cùng Đại Quân và Tiểu Lĩnh ngủ ở bên ngoài.
Trên giường còn có thể treo rèm và mùng, bên trên đều có móc, thật gần gũi!
Phía bắc phòng là giường đất, phía nam gần cửa sổ có thể đặt bàn học.
Bà Tiết: “Điểm này người ta làm tốt hơn nhà chúng ta nhiều.”
Nhưng nhìn kỹ hơn cũng phát hiện ra vấn đề, căn phòng này trực tiếp dùng gạch đỏ, xi măng thêm bùn vàng xây lên, cũng không dùng xi măng hoặc là bùn vàng trét lên tường, khe hở giữa các viên gạch đều lộ ra không bằng phẳng, cái này không phải sẽ lọt gió thấm nước hay sao?
Căn nhà gạch tốt như vậy lại làm công không cẩn thận, quá cẩn thả, đơn sơ.
Bà Tiết bảo: “Nhìn như vậy vẫn là cha cô xây nhà cẩn thận hơn.”
Nói sao phòng trong nhà cũng là phối hợp giữa gạch xanh và đỏ, nền cũng là đá hoa cương, tường gạch ở giữa dùng xi măng trét cái mối, bên trên lợp mái tạo hình.
Lâm Tô Diệp nhìn: “Vậy sau này tự chúng ta làm ít xi măng rồi tự mình trét?”
Bà Tiết: “Tôi thấy được đấy.”
Nhà người ta đã thu dọn xong cho mình, còn đưa ra yêu cầu thêm cũng ngại, mình có thể làm thì không làm phiền người khác.
Bà ta lại nghĩ nếu như anh cả và anh ba Tiết cũng qua đây, chỉ hai ngày là có thể lấp xong, nhưng hai người bọn họ còn phải đi làm nữa.
Bỏ đi, để mình vậy.
Cơm trưa bọn họ đối phó bằng bánh bao và trứng gà, buổi chiều tiếp tục dọn đồ đạc.
Chuyển nhà chính là như vậy, lúc đóng gói phiền, khi dỡ ra cũng phát phiền.
Chăm đệm và quần áo dễ sắp xếp, mấu chốt là đồ dùng nhà bếp nhiều, toàn mấy thứ lỉnh kỉnh, còn mang theo một ít gạo, mì, lương thực phụ và đồ ăn vặt… cũng phải sắp xếp cẩn thận, tránh bảo quản không tốt lại sinh sâu mọt, phí hoài.
Cũng may Lâm Tô Diệp đã đánh số sẵn, đồ vụn vặt linh tinh cũng không ném đi.
Đang bận rộn lại có người ở cửa hô báo cáo.
Tiểu Lĩnh vụt cái chạy ra ngoài, còn có người hô báo cáo với nhà mình, thật mới mẻ!
Ở cửa có hai lính cần vụ, bộ dáng mười bảy mười tám, quanh miệng lún phún râu, đều rất trẻ tuổi.
Chiến sĩ trẻ cười bảo: “Chúng tôi tới đưa than hòn, củi và cả than đá cho nhà thủ trưởng.”
Lâm Tô Diệp vội ra tiếp đón, cảm ơn chiến sĩ trẻ, lại hỏi trả tiền thế nào.
Chiến sĩ trẻ cười đáp: “Đây là hàng có số lượng, không cần tự mình mua.”
Góc đông nam có phòng chuyên dụng, dùng để chất mấy thứ như than hòn và than đá.
Bọn họ chủ động chuyển qua đó.