Chương 570: Phí điện, phí điện
Lâm Tô Diệp bưng nước mời bọn họ uống, lại nhét kẹo cho bọn họ ăn.
Hai chiến sĩ trẻ rất xấu hổ, nhìn Lâm Tô Diệp mà đỏ bừng mặt, cô còn tự tay kéo túi áo nhét vào khiến hai người sợ đến mức không dám nhúc nhích, liên tục nói: “Không thể như vậy, không thể như vậy…”
Lâm Tô Diệp nhét cho bọn họ xong, lại cảm ơn bọn họ.
Lúc này hai chiến sĩ trẻ mới nhớ ra tự giới thiệu bản thân, một người tên là Võ Văn Quốc, một người tên là Triệu Bân.
Hai người bọn họ là lính cần phụ phụ trách bên này, Võ Văn Quốc chuyên quét dọn vệ sinh, mua thức ăn, gọi cơm, chạy việc vặt, kêu Lâm Tô Diệp có chuyện có thể tìm cậu ta.
Ôi chao, thế này không phải giống địa chủ sai khiến người hay sao?
Bà Tiết cũng không chịu, chỉ chút diện tích như vậy nào cần người ta quét dọn vệ sinh cho?
Mua thức ăn gọi cơm lại càng không cần, bản thân bà ta biết làm, mình nhàn rỗi cũng phải ra ngoài đi dạo, mình có thể làm được.
Cho dù hai người nói thế nào thì bà Tiết cũng không đồng ý để bọn họ phục vụ, khiến hai chiến sĩ trẻ gấp đến sắp khóc.
“Bác gái, đây là trách nhiệm của bọn cháu!”
Bà Tiết: “Nói vớ vẩn, các cậu là lính Giải Phóng chứ không phải nhân viên tạp vụ.”
Triệu Bân hô: “Chiến sĩ trẻ bọn cháu vừa nhập ngũ ngoại trừ huấn luyện chính là làm lính hậu cần, năm đầu tiên trên cơ bản đều như vậy, nếu như các bác không cho phục vụ có nghĩa là bọn cháu thất trách.”
Tiểu Lĩnh nhìn thấy rất mới lạ, quân khu tỉnh khác với bên ngoài, ở chỗ sư trưởng Lục cũng có lính cần vụ nhưng bọn họ không khẩn trương đến vậy, không cần phục vụ thì bọn họ sẽ đi làm việc khác, nhưng hai chiến sĩ trẻ này lại mang bộ dáng không phục vụ chính là thất trách.
Lâm Tô Diệp biết nếu như chiến sĩ trẻ không giúp mình làm chút gì đó sẽ không yên lòng, mới bảo: “Vậy làm phiền một trong hai cậu dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi dạo quanh khu tập thể này, kể cho bọn trẻ nghe đây là đâu, có kỷ luật gì, chỗ nào không thể đi, chỗ nào có thể đi.”
Tiểu Võ và Triệu Bân rất vui vẻ, cuối cùng cũng có nhiệm vụ rồi, hai người bàn bạc một chút rồi kêu Tiểu Võ đi, còn Triệu Bân đi làm việc khác.
Đại Quân đang chỉnh trang lại sách bút, bàn cờ của mình, hôm nay quá bận nên cậu bé không muốn ra ngoài, dự định ngày mai lại nghiên cứu môi trường xung quanh sau.
Nhưng Tiểu Lĩnh là một người thích náo nhiệt, thấy có người dẫn đường đương nhiên là chuyện tốt rồi, cậu bé lập tức muốn đi ra ngoài.
Đại Quân sợ Tiểu Lĩnh chạy lung tung rước phải phiền phức, đến lúc đó mẹ chắc chắn sẽ tức xù lông, vậy là cậu bé đành đặt sách xuống ra ngoài cùng.
Bà Tiết cho rằng Đại Quân cũng muốn ra ngoài chơi cũng rất vui vẻ: “Đại Quân, đừng cả ngày rúc trong nhà thế cháu, ra ngoài chơi nhiều hơn đi.”
Thấy hai đứa cháu trai ra ngoài chơi, bà Tiết ngâm nga giai điệu nhỏ thu dọn quần áo, chăn đệm của mình và cháu trai lớn, còn bớt chút thời gian rảnh đi đốt lò giường đất, thông khí, xua hơi ẩm trong phòng, cũng xua hơi ẩm trên giường đi, như vậy ngủ sẽ rất thoải mái.
Đợi lên giường bà ta mới phát hiện ra, ôi chao, không ổn rồi, sao dưới chiếu lại không rải rơm?
Chỉ rải chiếu không như vậy cũng cứng lắm, đau phát hoảng.
Ôi, mấy người đàn ông này thu dọn nhà cửa vẫn không đủ tận tâm, bên ngoài trông rất tốt nhưng ở rồi chỗ nào cũng có vấn đề nhỏ hết.
Không thể hoàn hảo bằng mình được.
Lâm Tô Diệp sắp xếp xong vật phẩm cho mình, cô út và Toa Toa, quay đầu lại không thấy bóng của Toa Toa đâu, vội hỏi bà Tiết.
Bà Tiết: “Không phải vẫn luôn làm cái đuôi nhỏ của cô sao?”
Toa Toa đi theo Lâm Tô Diệp bận trước bận sau, giống như cái đuôi nhỏ.
Lâm Tô Diệp tìm trong tìm ngoài một vòng, vậy mà lại không thấy đâu.
Cô có hơi nôn nóng: “Toa Toa?”
Bà Tiết: “Có phải ra ngoài theo hai anh nó rồi không?”
Lâm Tô Diệp: “Không thể nào, Toa Toa ra ngoài chắc chắn sẽ nói với con.”
Ngay đúng lúc này, trong đống chăn trên giường có động tĩnh, cái đầu nhỏ bông xù của Toa Toa thò ra, gương mặt ngái ngủ mơ màng ngáp một cái: “Mẹ ơi, cha về rồi sao?”
Lâm Tô Diệp vội vàng bế cô bé ra ngoài, cười bảo: “Ngược lại con cũng biết tìm chỗ trốn đấy, có nóng không?”
Lúc này là tháng bảy, trời vẫn nóng lắm.
Lại bận rộn một lúc cũng gần tối trời, hai bé trai vẫn chưa về, phỏng chừng là theo Tiểu Võ và Triệu Bân đi ăn gì đó rồi.
Lâm Tô Diệp nghĩ lát nữa hỏi xem, cho dù tiền hay là phiếu lương cũng đưa cho người ta, không thể ăn miễn phí của chiến sĩ trẻ được.
Xế chiều, cho dù có cửa kính nhưng trong nhà vẫn tối thui, Toa Toa “tách” một cái bật đèn điện lên.
Bà Tiết: “Ối giời, sớm như vậy đã mở đèn rồi, phí điện, phí điện, mau tắt đi.”