Chương 571: Tham mưu trưởng Tiết 1
Toa Toa: “Tắt rồi sẽ làm hại mắt, bà cụ đừng làm chuyện dại dột.”
Bà Tiết: “Hừ, cái thứ nhà cháu.”
Lâm Tô Diệp nhìn đồng hồ, đồng hồ treo tường đã chết kim, nhưng nhìn sắc trời phỏng chừng cũng gần sáu giờ rồi.
Cô út năm rưỡi tan làm, nếu không có việc gì, có chuyện thì cũng không dễ nói.
Người bình thường hơn ba mươi dặm đường có thế nào cũng phải đạp xe mất một tiếng, cô út sức lớn cơ thể tốt, lại đạp xe Hai Tám Đại Cống, lại thêm đường xá từ huyện đến tỉnh tốt, khoảng bốn mươi phút là đủ.
Lâm Tô Diệp có hơi lo lắng cho cô út: “Minh Xuân đạp xe từ huyện qua đây có thể tìm được chỗ không?”
Bà Tiết: “Nó không có miệng sao? Hỏi đi chứ.”
Lâm Tô Diệp kêu bà ta xem làm gì đó ăn, rồi lại nấu ít nước nóng, ban ngày chuyển nhà quần quật đổ mồ hôi, buổi tối đều muốn đi tắm.
Cô dẫn Toa Toa ra ngoài đón Minh Xuân, tránh cho cô út không vào được.
Người bên ngoài vào quân khu đều phải hỏi, cô đi qua nói một tiếng, đăng ký ở chỗ cảnh vệ tình hình thành viên nhà mình một chút sẽ thuận tiện hơn.
Hai người còn chưa đến cổng đã nhìn thấy cô út đạp xe đạp leng keng đi qua, tinh thần đó khác hẳn với người bình thường, từ xa đã có thể nhìn ra được.
Đến trước mặt, Lâm Tô Diệp hỏi cô út đường đi có dễ tìm không.
Cô út cười đáp: “Từ huyện đến tỉnh có mỗi một đường, nhắm mắt cũng không đi nhầm được.”
Vào tỉnh tìm khu tập thể quân khu lại càng đơn giản hơn, chỉ là tới chỗ trạm gác bị chặn lại, hai cảnh vệ viên vừa nhìn thấy súng phối trên hông cô ấy đã lập tức giơ khẩu súng lên.
Cô út trực tiếp cầm sổ công tác ra, nói chị dâu mình vừa chuyển tới đây, cô ấy tới ở với chị dâu.
Hai cảnh vệ viên kiểm tra giấy chứng nhận công tác một chút, thấy cô ấy là công an huyện nên thả đi, chỉ là ánh mắt nhìn cô ấy có hơi kỳ lạ.
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Em nói với bọn họ anh của em chứ.”
Cô út: “Anh em? Ơ, em quên mất anh ấy.”
Từ sau khi chị dâu gả tới đây, cho dù làm gì cô ấy cũng chị dâu, chị dâu, đã quen rồi, ở chỗ cô ấy, chị dâu còn dễ dùng hơn anh trai.
Cô ấy bế Toa Toa ngồi lên yên sau, đẩy xe đi cùng Lâm Tô Diệp: “Anh em về nhà chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Không biết nữa, anh ấy bận mà.”
Cũng không phải chuyển đến quân khu là có thể ngày nào cũng gặp được anh, dù sao cũng không phải cả ngày anh đều ở bộ quân sự, nếu anh ở bộ chỉ huy sư đoàn sẽ không qua đây, mà cho dù ở bộ quân sự, nếu vô cùng bận cũng sẽ không qua đây.
Bọn họ về nhà, bà Tiết đã nấu một bữa cơm tối đơn giản, bánh hành tóp mỡ, vừa ra chảo còn nổi bong bóng.
Tiểu Võ cũng dẫn hai bé trai trên đường về nhà, bọn họ mua đồ ăn vặt mà chỉ có hợp tác xã tiêu thụ khu tập thể mới có, nói là kem vị mơ và đậu xanh.
Hai bé trai khi còn ở nông thôn cũng chưa từng ăn kem bao giờ!
Tiểu Lĩnh: “Ăn vào giống như đá mùa đông ấy.”
Tiểu Võ cười đáp: “Chính là cái đó, để đóng băng trong tủ lạnh.”
Tiểu Lĩnh rất tò mò: “Trời nóng như vậy vẫn đông được ạ?”
Tiểu Võ: “Đúng, có điện mà.”
Tiểu Lĩnh: “Điện thần kỳ như vậy sao? Ôi, Tiết Gia Đồn bọn cháu vẫn chưa có điện.”
Cậu bé nói với Đại Quân: “Đại Quân, anh viết thư cho thủ trưởng kêu bọn họ nối điện cho Tiết Gia Đồn đi.”
Đại Quân: “Anh nói là được sao?”
Tiểu Lĩnh: “Đương nhiên rồi, còn có em nữa mà? Còn cả bà nội chúng ta, Toa Toa, người của Tiết Gia Đồn chúng ta đều gom lại. chúng ta là giai cấp nông dân, là người thay ca tương lai, lời chúng ta nói còn không được sao?”
Tiểu Võ: “…”
Đứa trẻ này thật biết nói chuyện, đây là con trai ruột của tham mưu Tiết, Đại Quân không nói chuyện nhiều ngược lại rất giống, nhưng đứa trẻ ngăm đen này…
Đại Quân: “Thủ trưởng quân khu không quản chuyện này.”
Tiểu Lĩnh: “Vậy ai quản? Chúng ta viết thư cho người đó.”
Cậu bé hỏi Tiểu Võ: “Đồng chí Tiểu Võ, chú nói xem ai quản ạ?”
Tiểu Võ nghĩ ngợi: “Cái đó… chắc là chính phủ quản đi? Do bộ phận cung cấp điện phụ trách.”
Tiểu Lĩnh nói với Đại Quân: “Vậy cùng viết thư cho bộ phận cung cấp điện và chính phủ, nếu như bọn họ không quản vậy chúng ta lại viết cho cấp cao hơn.”
Đại Quân: “Nếu như mẹ biết, không đánh em mới lạ.”
Tiểu Lĩnh khó hiểu bảo: “Em cũng không làm chuyện xấu, đánh em làm gì?”
Đại Quân: “Nếu viết thư hữu dụng thì tại sao đội trưởng Tiết Gia Đồn không biết? Chúng ta viết, người ta sẽ cho rằng là cha kêu.”