Chương 589: Ăn đòn 1
Đại Quân dùng sức đánh Tiểu Lĩnh một cái, hỏi: “Có sai không?”
Tiểu Lĩnh đau đến mức nhe răng trợn mắt, lớn tiếng kêu: “Em sai rồi, em không trốn học nữa.”
Đổi lại Đại Quân nằm xuống, Tiểu Lĩnh cầm ván trúc quất “chát” một cái, lớn tiếng hỏi: “Biết sai chưa?”
Giọng nói của Đại Quân rầu rĩ: “Biết sai rồi, sẽ không trốn học nữa.”
Tiếp tục đổi.
Lam Hải Quần nhìn đến ngơ ngác, còn có thể như vậy sao?
Tiết Minh Dực ngồi trước bàn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu bé.
Lam Hải Quân lập tức giật nảy mình, bị ánh mắt của anh dọa sợ lùi về sau một bước, suýt chút nữa co giò chạy mất.
Cậu ta ý thức được sự nhát gan của mình, lập tức ổn định lại, siết chặt nắm tay gom dũng khí: “Chú, chú có thể đừng đánh bọn họ được không? Là cháu không đúng, cháu không nên xúi bọn họ trốn học đi tới thư viện chơi.”
Tiết Minh Dực nhìn về phía hai đứa con trai: “Là có người giật dây sao?”
Đại Quân lập tức đáp: “Không có ạ!”
Phí lời, nếu như có người khác giật dây phạm lỗi vậy tội tăng một bậc.
Mình phạm lỗi tốt xấu gì cũng là coi thường kỷ luật, thay đổi rồi hiển nhiên sẽ tốt.
Nhưng bị người giật dây phạm lỗi vậy đó chính là đồ ngu không có chủ kiến, không còn thuốc chữa!
Tiết Minh Dực nói với Lam Hải Quân: “Cháu nghe thấy chưa.”
Lam Hải Quân cho rằng Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi cầu tình với chủ nhiệm Khưu thả mình ra ngoài, cho nên đặc biệt biết ơn tình nghĩa huynh đệ của hai người, nghe nói hai người về nhà bị đánh đòn cậu ta chạy tới đây cầu tình ngay.
Ai biết phụ huynh người ta không thèm quản....
Cậu ta không dám nhìn, nghe thấy một tiếng chát đã méo cả miệng, có một loại cảm giác nếu như mình không chịu đòn cùng thì không phải anh em tốt.
Cậu ta nói: “Chú, cháu có thể gánh một phần giúp bọn họ được không? Cháu có lỗi, cháu cũng nên đánh đòn.”
Tiết Minh Dực: “Hai đứa nó mỗi người hai mươi cái, cháu chủ động ra ngoài gánh trách nhiệm, có thể giảm năm roi.”
Ngụ ý là cháu muốn gánh chỉ có thể gánh phần của cháu, không thể chia sẻ với bọn họ.
Lam Hải Quân vừa cắn răng vừa cởi quần xuống: “Đánh, đánh cháu đi! Sợ chết không phải là hảo hán!”
Tiểu Lĩnh: “...” Hu hu hu, anh em tốt!
Đại Quân: “...” Lại thêm một thằng đần nữa.
Bị người cởi quần đánh vào mông cũng mất mặt, không thể truyền ra ngoài. Vốn Tiểu Lĩnh còn sợ Lam Hải Quân tới xem náo nhiệt, ra ngoài sẽ tung tin đồn khiến mình mất thể diện. Lúc này thấy cậu ta cũng như vậy, Tiểu Lĩnh cảm động đã coi Lam Hải Quân thành anh em ruột.
Lam Hải Quân nhoài người lên mặt ghế, kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh đánh mình.
Đại Quân cũng chẳng thích đánh cậu ta đâu.
Tiểu Lĩnh lại rất vui vẻ, cảm thấy đánh một trận đổi được một người anh em, cũng lời đấy chứ.
Cậu bé đánh Lam Hải Quân rất hăng hái, còn hỏi: “Đau không?”
Lam Hải Quân: “Dùng sức thêm đi, cậu chưa ăn cơm à?”
Tiểu Lĩnh quất mạnh một cái vào cậu bé, lớn tiếng hỏi: “Cậu có sai không?”
Lam Hải Quân: “Tớ sai rồi, không dám xúi bạn học trèo tường nữa đâu!”
Đại Quân: “...” Tại sao kết cục lại thế này?
Cậu bé đã bị đánh đủ số, mặc quần lên sau đó nhận lỗi với Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực: “Không cần xin lỗi cha mà xin lỗi bản thân các con đi, tương lai là của mình, tầm thường hay vẻ vang đều thuận theo tự nhiên. Các con có thể không có tương lai gì nhưng không thể không có trách nhiệm và nguyên tắc. Trốn học tập thành thói quen sẽ trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh giữ vững giới hạn.”
Anh vẫn luôn tuân theo một loại lý tưởng: Bạn muốn tương lai thế nào thì bạn đi giành lấy, không ai có thể cho bạn cũng không ai có thể ép bạn.
Bản thân anh trưởng thành như vậy, cảm thấy con cái cũng có thể trưởng thành như thế.
Suy nghĩ này của anh đồng nhất với của Lâm Tô Diệp, tương lai con cái làm gì không quan trọng, mấu chốt là phải có nguyên tắc và giới hạn của mình, không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Con trẻ không cần gánh vác trách nhiệm xã hội gì, trước mắt đi học chính là trách nhiệm của bọn trẻ. Trốn học là coi thường kỷ luật tổ chức, tự do thể hiện bản thân, nhất định phải ngăn chặn ngay. Có chuyện có thể xin nghỉ, để hành động của mình được hợp pháp hóa mà không phải là coi thường kỷ luật và quy tắc.
Lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích đạo lý cho các con nghe như vậy.
“Hiểu chưa?” Giọng nói của Tiết Minh Dực trầm thấp, tự mang theo uy nghiêm.
Giọng của Lam Hải Quân như kèn bugle: “Hiểu rồi ạ!”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “!”
Lam Hải Quân: “Chú, chú yên tâm, bọn cháu sẽ không trốn học nữa đâu, có chuyện sẽ xin nghỉ!”
Tiết Minh Dực lấy thuốc mỡ đặt lên bàn, kêu bọn trẻ tự bôi cho nhau: “Mỗi người viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ, thời hạn ba ngày.”
Tiểu Lĩnh: “!”