Chương 588: Đánh người đau phải biết
Không trốn học, không khiến bà nội khóc lóc om sòm, không để mẹ tức giận không đáng, mấy điều này chắc chắn phải có hơn nữa còn là nội dung trung tâm.
Khi Đại Quân đọc thuộc lòng, Tiểu Lĩnh mang vẻ mặt kinh ngạc, thế mà cũng nhớ hết hả?
Tiết Minh Dực: “Trước đây có thể viết bản kiểm điểm, nhưng bây giờ không còn cơ hội đó nữa.”
Tiểu Lĩnh rùng mình một cái.
Cha nặng tay, đánh người đau phải biết!
Tiết Minh Dực cầm ván trúc trên bàn lên ước lượng một chút, thích hợp để đánh vào mông.
Sườn mặt của bà Tiết run rẩy, không được, tim lại phát bệnh nữa rồi, bà ta phải bình tĩnh lại.
Bà ta ngồi trên thềm cửa lau nước mắt.
Tiết Minh Dực sức lớn bao nhiêu bà ta có thể không biết được sao? Anh đánh con, vậy còn không phải mông con sẽ bị đánh nát sao?
Không thể nghĩ, nghĩ rồi tim gan phèo phổi đều đau.
Tiết Minh Dực ở trong nhà cầm ván trúc, nói với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Hai đứa vốn nên đốc thúc nhau cùng nhau tiến bộ, vậy mà lại cùng nhau phạm lỗi, mỗi người mười cái. Tiết Viễn Chinh thân là anh trai, khi em trai phạm lỗi không khuyên nhủ trói buộc, còn cùng em làm loạn, phạt thêm mười roi. Tiết Vân Lĩnh dáng người cao hơn anh, lượng cơm lớn hơn anh, biết rõ sẽ liên lụy đến anh mà vẫn khư khư cố chấp muốn phạm lỗi, phạt thêm mười roi.”
Anh trai hiểu chuyện chững chạc thì nên khuyên bảo trói buộc em trai.
Em trai sức lớn nên bảo vệ anh trai.
Thế này tương đương mỗi người hai mươi roi.
Lâm Tô Diệp có hơi không đành lòng, cô vốn nghĩ cùng lắm là đánh mười roi thôi, Tiết Minh Dực đánh hai mươi roi, vậy... mông của hai đứa trẻ này còn có thể cần nữa sao?
Nhưng cô không thể mềm lòng cầu tình, bằng không sau này hai đứa trẻ sẽ càng thay đổi nghiêm trọng hơn.
Toa Toa siết bàn tay nhỏ, có hơi nóng lòng muốn thử.
Lâm Tô Diệp lại nắm bàn tay nhỏ của cô bé: “Bé ngoan, chúng ta đi ra ngoài nào.”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng đã mười tuổi rồi, cởi quần đánh mông chung quy vẫn có hơi xấu hổ, không thích người khác nhìn thấy.
Toa Toa ngoan ngoãn xuống đất theo mẹ, đi được hai bước cô bé quay đầu nói với hai anh trai: “Anh trai, là em gọi điện cho cha đó, các anh chọc mẹ tức phát khóc, mẹ tức không ăn được cơm, tim cũng đau, các anh phải ngoan ngoãn thay đổi đi nha.”
Tiểu Lĩnh: ... Đồ mách lẻo nhà em, anh thương em chỉ tổ uổng phí!
Tiết Minh Dực lại không tự mình ra tay mà ném ván trúc xuống đất: “Hai đứa con tự đánh nhau, đánh một câu hỏi một câu, nhớ kỹ thì tiếp tục, nếu như ai nương tay, tăng thêm mười cái.”
Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa cũng đi ra ngoài cửa, bà Tiết ngồi trên thềm cửa trong sân, không mở đèn nên xung quanh tối như hũ nút.
Hai người bọn họ cũng ngồi xuống thềm cửa.
Bà Tiết run rẩy, lau nước mắt.
Trong nhà truyền tới tiếng “chát” vang giòn, đó là tiếng ván trúc đánh vào da thịt, nghe qua thấy sức cũng không nhỏ, trái tim của bà Tiết cũng run rẩy theo.
Toa Toa lập tức nhoài người vào lòng Lâm Tô Diệp, cũng khóc rưng rức: “Mẹ ơi, Toa Toa là em gái hư, Toa Toa kêu cha đánh anh, hu hu... Toa Toa đau lòng.”
Bà Tiết: “...” Con nhỏ xấu xa nhà cháu, đã tố cáo lại còn khóc lóc nữa. Bà ta hừ một tiếng: “Không biết làm gì mà cứ đòi đánh con, không phải chỉ trốn học thôi sao, có gì ghê gớm? Hai đứa nó học đều tốt như vậy, thiếu hai ngày học cũng không có gì cả.”
Lâm Tô Diệp: “Không phải chuyện thiếu hai ngày học mà là hai đứa nó không tuân thủ kỷ luật. Nếu muốn nghỉ vậy cứ quang minh chính đại nói lý do rồi xin nghỉ. Nếu ai cũng lén trốn học như thế, vậy có phải các chiến sĩ cũng có thể trộm trào ngũ không?”
Bà Tiết: “Không phải hai đứa nó là trẻ con sao? Lớn rồi còn không biết.”
Lâm Tô Diệp: “Lúc nhỏ không thay đổi, sao lớn lên lại không biết? Tập thành thói quen, lớn lên lại càng biết.”
Bà Tiết: “Ôi, không nói lại cô.”
Lúc này Lam Hải Quân chạy tới gân cổ lên xin lỗi: “Tiết Viễn Chinh, Tiết Vân Lĩnh bị đánh sao? Thật sự xin lỗi, đều là cháu không tốt, cháu xúi giục hai bạn ấy đi vào thư viện.”
Lâm Tô Diệp: “Cháu là con nhà ai? Không sao, không phải lỗi của cháu, là hai đứa nó trốn học.”
Nếu như người ta vừa xúi giục đã phạm lỗi vậy càng nên đánh đòn hơn, trong mơ Tiểu Lĩnh kết giao với vài anh lớn xã hội, chú trọng mấy nghĩa khí giang hồ vớ vẩn, đáng đánh.
Lam Hải Quân: “Dì, cháu có thể vào không?”
Lâm Tô Diệp nhường đường.
Lam Hải Quân chạy vào trong nhà, vừa vào cửa đã phát hiện ra Đại Quân và Tiểu Lĩnh đều cởi quần nhoài người lên mặt ghế, chổng mông đánh vào mông nhau.