Chương 587: Nhớ
Rồi, cũng không có cách nào tránh được nữa.
Tiểu Lĩnh kéo Đại Quân co giò chạy vào trong nhà.
Bà Tiết thấy thế cũng vội vàng đuổi theo cháu trai lớn vào nhà, ôi giời đất ơi, cái lưng già của tôi, nếu như nói với con trai liệu nó có quản không?
Cô vợ trẻ thật đen tối, vậy mà lại học cách tố cáo với chồng!
Hai cảnh vệ đứng gác thật sự đã nhịn hết sức mình rồi, vẻ mặt có hơi vặn vẹo. Cuối cùng không có cách nào khác, chỉ đành tìm cái cớ rời khỏi cương vị nửa phút, điều chỉnh vẻ mặt rồi quay lại.
Tần Kiến Dân vốn không tham gia vào, thấy ý tứ này của Tiết Minh Dực cũng không cho phép bất cứ ai tham gia, càng tham gia càng ăn đòn, anh ta không thể hại anh em nhỏ của mình được. Mắt nhìn theo Tiết Minh Dực lái xe rời đi, Tần Kiến Dân thu lại tầm nhìn, cười với cô út: “Minh Xuân, làm công an có sảng khoái không?”
Cô út cười đáp: “Cũng quá sảng khoái rồi ấy chứ! Anh không biết đâu, lần nào em cũng chỉ mong bọn họ đừng nằm sấp xin tha nhanh như vậy mà đánh thêm với em một lúc nữa, kết quả bọn họ luôn bại rất nhanh.”
Người thì quỳ xuống đất xin tha, người thì dứt khoát nằm sấp giở trò xấu, tóm lại là không dám phản kháng cũng không dám trốn chạy.
Tần Kiến Dân bật cười ha ha: “Thật hăng hái! Đi, hai chúng ta đi tới nhà ăn ăn cơm, ăn cơm xong anh đi với em ra sân huấn luyện cho đã ghiền.”
Trong nhà có người bị ăn đòn, bọn họ vẫn đừng nên làm loạn thì hơn, cứ nhìn không như vậy cũng chỉ thêm đau lòng.
Lâm Tô Diệp và Toa Toa ngồi trước bàn cơm, trên bàn bày cơm nước và một ván trúc.
Bàn tay nhỏ của Toa Toa chống má: “Ôi...” Thật không nghe lời mà.
Lâm Tô Diệp dịu dàng bảo: “Bé ngoan, ăn thêm ít nữa đi, tránh cho tối lại đói.”
Toa Toa: “Mẹ ơi, không giận.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Mẹ không giận.”
Là cô đắc ý quá, cho rằng con đã cải thiện tốt nên có hơi nhẹ nhõm, nhưng thật ra trẻ hư làm sao có thể hoàn toàn thay đổi được, một khi bọn trẻ nhìn thấy cơ hội và một khi thấy bạn buông lỏng quản lý, vẫn sẽ chứng nào tật nấy thôi.
Bên ngoài truyền tới tiếng xe Jeep, Toa Toa hoan hô: “Cha về rồi.”
Cô bé xuống đất chạy bước nhỏ ra đón.
Lâm Tô Diệp bối rối, Tiết Minh Dực về nhà sớm như vậy sao? Cô cũng đứng dậy đi ra ngoài, thấy anh sải bước đi từ bên ngoài vào.
Toa Toa: “Cha.” Cô bé phi như bay nhảy tới.
Tiết Minh Dực nhấc con gái lên bế trong lòng, đi tới trước mặt Lâm Tô Diệp, giơ tay xoa mặt cô: “Ăn cơm chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Đang ăn.”
Tiết Minh Dực ngồi xuống ăn cơm cùng bọn họ.
Toa Toa: “Ăn cơm.”
Rất nhanh bà Tiết đã cùng Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi vào.
Tiểu Lĩnh quay đầu nhìn, lại không thấy bóng dáng của đại ca đâu!
Ôi, xem chừng đại ca biết khó tránh khỏi một trận đòn no lại không nhẫn tâm nhìn, dự định đợi cậu bé bị đòn xong lại tới đây thu dọn tàn cục đây mà.
Cậu bé lập tức dâng lên tâm trạng buồn khổ, cảm thấy mình phải khẳng khái hy sinh, phải diễn đến nơi đến chốn.
Tần Kiến Dân biết trong nhà dạy dỗ con cái nên cùng cô út đi tới nhà ăn ăn cơm, ngày trước trơ mắt nhìn tụi nhỏ bị đòn, dù đau lòng nhưng lại không có cách nào, còn không bằng không nhìn.
Trong nhà, bà Tiết nhìn một nhà ba người ăn cơm vui vẻ hòa thuận, bên mình một nhà ba người lại vô cùng đáng thương.
Ôi, thật thảm.
Tiết Minh Dực không liếc mắt nhìn hai đứa con trai lấy một lần, không mắng cũng không dạy dỗ, thậm chí còn không có vẻ gì là giận dữ, nhưng khí thế không giận tự uy quanh người anh đừng nói là hai đứa trẻ, ngay cả bà Tiết cũng cảm giác được rất rõ ràng.
Bà ta nghĩ cứ như thế mình đang nằm dưới đất vậy?
Ôi chao, bà ta thật sự đau lưng quá, không phải giả, bằng không cháu trai lớn còn thảm hơn.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh chủ động đi vào nhà quỳ xuống bên cạnh tủ bát.
Trong nhà cũ có dán tranh lãnh tụ, nếu như ai không thành thật với lãnh tụ thì không được, giống như thề với lãnh tụ cũng là lời thề chân thành nhất.
Đợi Lâm Tô Diệp và Toa Toa ăn cơm, Tiết Minh Dực cũng ăn xong.
Anh liếc mắt nhìn hai bé trai đang quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: “Bản kiểm điểm trước đây viết còn nhớ không?”
Tiểu Lĩnh làm sao nhớ nổi? Vừa mới viết xong cậu bé còn không nhớ được cụ thể viết gì nữa kìa, cùng lắm chỉ biết viết chuyện gì.
Đại Quân lại vâng một tiếng: “Nhớ ạ.”
Tiết Minh Dực kêu cậu bé đọc thuộc lòng tám trăm chữ lúc trước đã viết gì.