Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 586 - Chương 586. Cứu Mạng… Nhanh! 5

Chương 586. Cứu mạng… nhanh! 5 Chương 586. Cứu mạng… nhanh! 5

Chương 586: Cứu mạng… nhanh! 5

Tiết Minh Dực đang vẽ bản đồ với người khác, nghe thấy giọng nói lập tức sải bước đi qua cầm ống nghe, nghe Tiểu Thẩm nói là Toa Toa, anh theo bản năng thả nhẹ giọng nói: “Alo.”

Trong ống nghe truyền tới tiếng nức nở của con gái: “Cha ơi cha mau về đi.”

Trái tim của Tiết Minh Dực thắt lại: “Mẹ làm sao?”

Nếu người khác có chuyện chắc chắn sẽ là Lâm Tô Diệp gọi điện, mà không phải con gái nhỏ.

Toa Toa: “Mẹ bị anh trai chọc tức, anh không ngoan, trốn học.”

Tiết Minh Dực nhíu chặt mày lại, chẳng trách Tần Kiến Dân gọi điện lại lén la lén lút, hóa ra là ở đây à.

Anh nhìn đồng hồ đã sáu giờ hơn, mới bảo Toa Toa: “Con và mẹ ăn cơm chưa?”

Toa Toa: “Chưa ạ, mẹ tức đến đau ngực, ăn không vô.”

Tiết Minh Dực: “Con gái đừng khóc, cha sẽ về nhà ăn cơm với mọi người.”

Toa Toa thút thít một tiếng: “Vâng ạ, vậy con với mẹ đợi cha.”

Tiểu Thẩm ở một bên nghe mà trái tim cũng vỡ nát, ôi chao, công chúa nhỏ khóc rồi, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng quá không hiểu chuyện.

Chị dâu đã tức thành thế nào rồi.

Tiết Minh Dực kêu cô bé đưa điện thoại cho người bên cạnh, nói cảm ơn người ta, lại nhờ người ta giúp đưa con gái về nhà.

Anh cúp máy, nói với người khác có chuyện phải về nhà trước.

Bên đó Toa Toa đã cúp máy, trên hàng mi đen còn treo vài giọt lệ trong suốt, cô bé cười cong cả mắt lại, lần này phải cho anh trai bị dạy dỗ mới được, tránh cho anh ấy không nghe lời chọc giận mẹ tiếp.

Cô bé dùng giọng nói ngọt ngào tạm biệt chú.

Người đàn ông nói đưa cô bé về nhà.

Toa Toa: “Không cần đâu ạ, rất gần thôi, tạm biệt chú.”

Cô bé chạy bước nhỏ một đường về nhà.

Lúc này, bà Tiết đang ở cổng nhìn Tần Kiến Dân và Tiểu Lĩnh bàn bạc xem lừa qua cửa thế nào.

Tiểu Lĩnh nói hay là giả gãy tay gãy chân, kêu Tần Kiến Dân nẹp lại.

Bà Tiết nghe mà phản đối, mẹ cháu biết giả chiêu này hơn bất cứ ai, không lừa được cô ta đâu.

Đại Quân: “Về nhà nhận lỗi đi.”

Càng giở trò càng dễ chịu thiệt lớn hơn.

Cậu bé có hơi cạn lời, trước đây chú Tần cũng không bao che cho bọn trẻ mà toàn kêu bọn trẻ nhận lỗi, sao lần này vẫn cùng Tiểu Lĩnh nghĩ cách vậy?

Tần Kiến Dân lại biết lần này hai bé trai không thoát được đòn, mình tới hay không cũng như nhau cả, nhưng huynh đệ gặp nạn, làm anh đương nhiên phải vây xem, động viên một hồi, sau đó an ủi một chút cũng được.

Tóm lại cho dù bị đòn, cũng phải để Tiểu Lĩnh biết có đại ca ở bên cạnh làm hậu thuẫn.

Đánh mạnh bao nhiêu vẫn có người quan tâm.

Anh ta bảo: “Tiểu Lĩnh, con bọc như vậy một lần có khả năng sẽ bị đánh gấp đôi, con chắc chưa?”

Tiểu Lĩnh: “Cũng không thể gãy thật được sao?”

Thế còn đau hơn bị đánh.

Tần Kiến Dân: “Cha cảm thấy Đại Quân nói đúng đấy.”

Tiểu Lĩnh này thật sự ăn đòn cũng không có gì cả, có đôi khi vẫn còn cứng miệng, nhưng trước cả khi sự việc xảy ra, hoặc là vẫn chưa bị đánh đã ngay lập tức muốn thoát được một kiếp.

Loại tâm lý này người phạm lỗi đều có.

Lúc này cô út đạp xe tan làm về, thấy Tần Kiến Dân và Tiểu Lĩnh đang ở đó thì thầm, Đại Quân thì đứng ở nơi đó mang vẻ mặt sống đã không còn gì tiếc nuối, bà Tiết ôm mặt, bộ dáng không dám nhìn, hai cảnh vệ trạm gác mắt không chớp lại dùng sức mím môi, ra vẻ tôi tuyệt đối không thể cười.

Cô khó hiểu hỏi: “Mọi người đang làm gì thế?”

Tần Kiến Dân nghe thấy tiếng của cô ấy lập tức đứng dậy, cười bảo: “Minh Xuân, em về rồi.”

Cô út gật đầu: “Anh Tần, đã lâu không gặp, ăn cơm xong đánh vài ván đi.”

Tần Kiến Dân cười nói: “Anh già hơn một tuổi còn đánh lại được em sao?”

Cô út cười đáp: “Không sao, em có thể nương tay!”

Tiểu Lĩnh: “Đại ca, con thì sao, quan tâm con hơn đi này!”

Cô út: “Ế, đây là đợi bị ăn đòn sao?”

Tần Kiến Dân ra hiệu cho bà Tiết và Đại Quân vào nhà, anh ta sẽ khuyên Tiểu Lĩnh thêm.

Cô út: “Đừng làm nũng nữa, cháu đúng là có người tới là điên luôn, có người dỗ thì hăng hái, không người dỗ thì cháu không thể ngoan ngoãn về nhà ăn đòn được sao? Cháu cho rằng tới quân khu có anh Tần, có thủ trưởng thì chị dâu không dám đánh cháu?”

Đang nói thì một chiếc xe Jeep giống như con báo săn nhanh chóng phóng tới, két một tiếng đỗ chuẩn xác ngay bên cạnh, thân xe mang theo một cơn gió mạnh.

Tiết Minh Dực ngồi trong ghế lái, vẻ mặt trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng, Trịnh Viện Triều ngồi trên ghế phụ lái, tay nắm tay vịn với vẻ mặt ngơ ngác, cậu ta luyện thêm mười năm nữa có thể đuổi kịp kỹ thuật lái xe của tham mưu Tiết được không?

Tiết Minh Dực cũng không xuống xe mà gõ lên cửa xe, ra hiệu cho hai đứa con trai, kêu bọn trẻ lập tức về nhà.

Bình Luận (0)
Comment