Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585. Cứu Mạng… Nhanh! 4

Chương 585. Cứu mạng… nhanh! 4 Chương 585. Cứu mạng… nhanh! 4

Chương 585: Cứu mạng… nhanh! 4

Lâm Tô Diệp: “Ha ha.”

Cô cười dịu dàng, cảm ơn Triệu Bân.

Triệu Bân chỉ cảm thấy đột nhiên chị dâu cười có hơi ghê, vội vàng tạm biệt rời đi.

Bà Tiết đã vô cùng quen thuộc Lâm Tô Diệp rồi, bất cứ khi nào cô lộ ra ánh mắt này là biết ngay có chuyện chẳng lành.

Chắc chắn là cháu trai lớn đã gây chuyện.

Mà gây chuyện gì mới khiến Lâm Tô Diệp vô cùng giận dữ nhưng vẫn giả bộ không giận, mang hình tượng vợ hiền mẹ hiền dịu dàng đức hạnh.

Ví dụ như cháu trai lớn trốn học chẳng hạn!

Lâm Tô Diệp quả thật không thể tha thứ cho chuyện trốn học, cho dù bản thân cô cũng sẽ dẫn con xin nghỉ đi tới nhà mẹ đẻ nhưng không cho phép con tự mình ra quyết định.

Bà ta nhìn Lâm Tô Diệp quay người đi tìm gậy, lập tức chống eo: “Ôi, vừa rồi cứ đòi tự mình chuyển xi măng đẩy xe, giờ đau lưng quá, may mà Tiểu Triệu đẩy về giúp tôi.”

Toa Toa cầm một cái màn thầu trong tay vừa ăn vừa nhìn bà nội diễn, cô bé cười khanh khách: “Đại gian gian giở trò, tội tăng một bậc.”

Bà Tiết: “Nói vớ va vớ vẩn, bà đau lưng cháu còn cười được, mau đỡ bà đi.”

Toa Toa ngoài miệng nói đại gian gian nhưng tay vẫn ngoan ngoãn đỡ, còn nói: “Bà nội, bà cẩn thận một chút.”

Lâm Tô Diệp vào nhà tìm một ván trúc mang ra ngoài, dài hơn hai tấc, rộng một tấc, quả thật là được tạo riêng cho cô.

Bà Tiết nghiêng người, ngồi ở cổng sân: “Ôi, cái lưng tôi.”

Lâm Tô Diệp đứng ở cổng cười lạnh: “Mẹ chạy tới quân khu chơi xấu, làm mất mặt con trai mẹ sao?”

Bà Tiết: “Thật sự không có, cô đưa tôi tới phòng y tế coi sao đi.”

Bà ta cứ ngồi ở đó xem Lâm Tô Diệp có thể giẫm qua người bà ta được không?

Bà ta không la lối cũng không chơi xấu, còn không cho phép bà ta đau lưng chắc? Buổi chiều chở xi măng về đây tuy rằng không phải là bà ta chở.

Nhưng như thế cũng không cản trở bà ta đau lưng.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Tô Diệp phát lạnh: “Mẹ có tin con đưa mẹ về quê luôn không?”

Bà Tiết đứng bật dậy: “Sao hả sao hả, không phải tôi chỉ đau lưng thôi sao, giời ơi là giời, đau muốn chết đi được, ai đưa tôi tới phòng y tế khám đi.”

Lâm Tô Diệp cầm ván trúc đi ra ngoài.

Bà Tiết: “Vợ Minh Dực, cô kiềm chế một chút được không, chúng ta vừa mới tới quân khu ngày thứ hai, cô đừng để toàn quân khu nhìn thấy cô đuổi đánh con trai chứ, cũng không phải tôi không cho cô đánh con, còn không phải sẽ phá hỏng hình tượng của cô hay sao? Tốt xấu gì cô cũng là vợ của tham mưu trưởng, nếu như bị người nhìn thấy, vậy cô còn có thể tìm việc được sao?”

Toa Toa đi theo Lâm Tô Diệp, duỗi bàn tay nhỏ vỗ lên chân cô: “Mẹ đừng giận, giận hỏng rồi không ai thay, để cha đánh.”

Lâm Tô Diệp vừa nghĩ thấy cũng đúng, lúc này mới tới đã chạy khắp quân khu đánh con, vậy không phải thủ trưởng sẽ có ý kiến với Tiết Minh Dực sao?

Cô ta nói với bà Tiết: “Mẹ, bây giờ đi xách cháu trai mẹ về đây, nếu như dám cho bọn nó trốn, ngày mai con kêu Minh Xuân đánh!”

Bà Tiết: “Ông giời ơi, đây là làm sao thế hả, uy hiếp bà già nhà tôi sao, tôi đi tìm về cho cô ngay.”

Bà ta vừa đi, Toa Toa cũng chạy bước nhỏ theo.

Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan về đi.”

Toa Toa cười bảo: “Mẹ, con đi tìm, không sao đâu.”

Toa Toa lại không theo bà Tiết mà quay người chạy tới chỗ có thể gọi điện gần nhất, trước đó cô bé và mẹ ra ngoài đi dạo đã nhìn thấy.

Cô bé nhón chân, bàn tay nhỏ bám lên quầy gỗ của người ta, lại không thể lộ ra cái đầu, vội vàng hô: “Chú dì, cháu muốn gọi điện thoại, cháu với không tới.”

Người bên trong thò đầu ra nhìn, cười gọi cô bé vào phòng.

Toa Toa vào phòng, rất lễ phép cảm ơn người ta, thấy là một người đàn ông mới nói: “Chú ơi cháu không có tiền, cháu gọi điện cho cha cháu, sau đó lại trả tiền được không ạ?”

Người đàn ông: “Cha cháu là ai?”

Toa Toa: “Tiết Minh Dực.” Cô bé chỉ về bên đó, báo số nhà của nhà mình.

Người đàn ông vui vẻ: “Được, cháu gọi đi, cần chú gọi giúp cháu không?”

Toa Toa: “Không cần đâu ạ.”

Cô bé giẫm lên ghế nhỏ với tới điện thoại, bắt đầu nhấn số một cách quen thuộc, người đàn ông nhìn đến ngây người.

Cô bé xinh xắn này thật thông minh lanh lợi.

Một lúc sau điện thoại thông, Toa Toa nghe giọng nói bên đó: “Chú Tiểu Thẩm, cha cháu có ở đó không ạ?”

Tiểu Thẩm rất mừng rỡ: “Toa Toa? Sao cháu lại gọi điện, mẹ cháu đâu?”

Toa Toa: “Chú, chú mau đưa cho cha cháu, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Tiểu Thẩm vội gọi Tiết Minh Dực.

Bình Luận (0)
Comment