Chương 584: Cứu mạng… nhanh! 3
Tiểu Lĩnh cảm ơn, bắt đầu nhấn số điện thoại, kêu người giúp gọi điện cho Tần Kiến Dân.
Tần Kiến Dân đang là phó tham mưu trưởng ở sư đoàn hai quân khu hai, vẫn đang ở dưới tay sư trưởng Lục, nhưng anh cũng thường xuyên chạy tới bộ quân sự, thậm chí vì mình là phó tham mưu trưởng không cần bận rộn như vậy mà thường xuyên tới bộ quân sự tìm Tiết Minh Dực.
Tham mưu trưởng Cao còn trêu anh ta sắp biến thành phó tham mưu trưởng của Tiết Minh Dực rồi.
Điện thoại ở quân khu chuyển tới chuyển lui với nhau, không cần chuyển ra ngoài, nên tiện hơn rất nhiều.
Phía bên tổng đài thậm chí còn biết Tần Kiến Dân không ở bộ chỉ huy sư đoàn mà đang ở bộ quân sự, vì trước đó anh ta đã gọi điện qua.
Chủ nhiệm Khưu nhìn mà ngây người, đứa trẻ này… được, tiếp tục xem trò.
Tiểu Lĩnh yên lặng đợi, qua một lúc, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng của Tần Kiến Dân.
Tần Kiến Dân: “Alo.”
Tiểu Lĩnh lập tức ôm ống nghe, nhỏ giọng nói: “Đại ca, là con, cha nhỏ tiếng chút.”
Tần Kiến Dân lập tức phát hiện ra vẻ thần bí của cậu bé, cũng phối hợp ôm ống nghe, còn quay người chắn tầm nhìn của người khác đặc biệt là Tiết Minh Dực: “Nhỏ tiếng rồi, sao thế?”
Tiểu Lĩnh: “Đại ca, cứu con…”
Tần Kiến Dân: “Mẹ con sắp đánh chết con rồi sao?”
Con có thể trốn đi gọi điện chứng tỏ không sao, phỏng chừng nguy hiểm đang ở nhà.
Tiểu Lĩnh: “Ưng ưng.” Cậu bé kể lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc cho Tần Kiến Dân, không giấu chút nào cả: “Đại ca, cha nói xem con trốn học còn trộm vào thư viện niêm phong để học hỏi đọc sách, còn bị bắt lại, tuy rằng bác chủ nhiệm nói không truy cứu trách nhiệm của con nhưng mẹ con chắc chắn sẽ không tha cho con.”
Tần Kiến Dân nín cười, con có thể đi học hỏi được sao? Chắc tám phần con đi thám hiểm thì có? Anh ta che ống nghe giúp đưa ra sáng kiến: “Con nói đi tới thư viện đọc sách, chứ không trốn học. Hôm nay vừa báo danh đúng không, ngày mai đi sau cũng được, quân nhân bọn cha báo cáo, ngày đó cũng được nghỉ ngơi cả ngày mà.”
Tiểu Lĩnh: “Đại ca, mẹ con không nói lý như vậy đâu, nếu như mẹ nói lý giống như thủ trưởng, vậy còn có thể vì áo len mà đuổi đánh con sao?”
Tần Kiến Dân: “Cái đó…”
Tiểu Lĩnh: “Đại ca, bọn con chuyển nhà rồi, cha không tới nhà con thăm sao, con với bà nội và cả cô út đều nhớ cha đó.”
Tần Kiến Dân: “Được rồi, buổi tối cha tới.”
Tiểu Lĩnh: “Đừng mà, buổi tối muộn quá, không bằng tới ăn cơm tối luôn đi? Đúng rồi, cha ở chỗ cha con hả? Cha con đang bận sao?”
Tần Kiến Dân quay đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Tiết Minh Dực nhìn qua, anh ta lập tức tránh đi: “Cậu ấy đang bận, buổi tối phỏng chừng không có thời gian về nhà, nhưng cha không bận như cậu ấy, cha có thể đi.”
Tiểu Lĩnh: “Đại ca, vậy con ở cổng khu tập thể quân khu đợi cha nha.”
Tần Kiến Dân: “Đi ngay đây.”
Anh ta cúp máy, chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh Tiết Minh Dực, thử hỏi: “Lão Tiết, buổi tối về nhà hả.”
Tiết Minh Dực: “Ừm.”
Tần Kiến Dân: “Bây giờ đi luôn?”
Tiết Minh Dực: “Sau chín giờ.”
Tần Kiến Dân: “Vậy cậu làm việc đi, tôi đi trước.”
Tiết Minh Dực nhìn anh ta: “Cậu đi làm gì?”
Tần Kiến Dân: “Tôi đi thăm mẹ nuôi, Minh Xuân, Đại Quân, Tiểu Lĩnh, Toa Toa còn cả chị dâu nữa, khà khà.”
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn anh ta mà không nói thêm gì, mặc kệ anh ta.
Tần Kiến Dân đi mượn xe, anh ta chỉ là phó tham mưu trưởng nên không có xe riêng, đi nhờ xe người ta từ bộ chỉ huy sư đoàn qua đây, nếu như không có xe thì đành phải chạy thôi.
Lâm Tô Diệp kêu Tiểu Võ đi tìm hai đứa trẻ, kết quả Tiểu Võ vừa đi đã không về, hai đứa trẻ cũng không về nhà.
Lâm Tô Diệp có hơi lo lắng, tình hình gì đây?
Cô nhìn đồng hồ treo tường, hơn năm giờ rồi, bà nội đi lấy xi măng cũng chưa về.
Trong nhà không mua thức ăn, vẫn nên đi tới nhà ăn mua gì đó.
Vừa vặn Trần Thục Anh tan làm mang một ít cho cô, nói vài câu đã rời đi trước.
Lâm Tô Diệp chuẩn bị xong cơm nước lại ra ngoài đón, thấy bà Tiết và Triệu Bân cùng nhau về.
Triệu Bân đẩy một xe cút kít, bên trên có một bao xi măng và một xe cát.
Triệu Bân: “Bác gái, bác đừng gấp, ngày kia cháu tới làm giúp bác.”
Bà Tiết cười bảo: “Tiểu Triệu vất vả rồi, nào, vào ăn cơm chung đi.”
Hiển nhiên Triệu Bân không chịu, chào hỏi Lâm Tô Diệp xong đã đẩy xe tạm biệt.
Ld: “Tiểu Triệu, cậu có nhìn thấy Tiểu Võ đâu không?”
Triệu Bân: “Võ Văn Quốc? À, tôi có nhìn thấy, vừa rồi thấy cậu ấy dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh nhà chị đi tới bên trạm gác, phỏng chừng là đi đón tham mưu Tiết về nhà đó.”