Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583. Cứu Mạng… Nhanh! 2

Chương 583. Cứu mạng… nhanh! 2 Chương 583. Cứu mạng… nhanh! 2

Chương 583: Cứu mạng… nhanh! 2

Tiểu Lĩnh có cái tính không kiên nhẫn nổi, cậu bé lách ra ngoài nhìn vào bên trong từ cửa sổ, vậy mà lại trông thấy Lâm Uyển Tinh.

Khưu Triệu Long: “Đồng chí Lâm Uyển Tinh, văn về mấy vị thủ trưởng này làm phiền cô rồi.”

Lâm Uyển Tinh cười dịu dàng ôn hòa, mang theo khí tức văn nghệ nho nhã: “Chủ nhiệm Khưu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức mình.”

Tuy rằng cô ta là cán bộ xưởng phân bón, nhưng vì có quan hệ và có chiến hữu của chồng bên quân khu này cho nên bình thường qua đây la cà, tìm người giúp đỡ, qua lại nhiều lần cũng quen được vài người. Cô ta bắt lấy cơ hội thể hiện khả năng văn chương và sáng tác của mình, thu hút sự chú ý của một vị thủ trưởng.

Thủ trưởng nói vừa vặn vận động kết thúc, muốn viết một vài bài hồi ký, có thể kêu Tiểu Lâm thử.

Cô ta nói có thời gian sẽ qua đây thăm hỏi các thủ trưởng, còn hôm nay tạm biệt trở về trước.

Tiểu Lĩnh trốn ở một bên nhìn Lâm Uyển Tinh rời đi, kéo Đại Quân và Tiểu Võ đi vào cầu gặp chủ nhiệm.

Chủ nhiệm nghe ý của người bên dưới lại bật cười: “Mấy cái đứa bướng bỉnh này! Cho bọn họ vào đi!”

Tiểu Võ báo cáo tình hình với chủ nhiệm trước.

Chủ nhiệm Khưu quan sát hai đứa trẻ này, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tham mưu Tiết có tính cách khiêm tốn điềm tĩnh, làm người lạnh nhạt, không thích giao tiếp, anh có tới quân khu vài lần, ngoại trừ công việc cần thiết phải tiếp xúc ra cũng chưa bao giờ nói chuyện phiếm với người ngoài.

Hai đứa con trai của anh ngược lại… rất hoạt bát, thay cha mình thể hiện thái độ? Giao tiếp hộ sao?

Tiểu Lĩnh là đứa trẻ không biết tùy mặt gửi lời, đoán người khác nghĩ gì, cậu bé có gì nói nấy, cậu bé nói liến thoắng: “Bác chủ nhiệm, anh em của cháu còn đang bị giam, các bác nói xem có thể vì yêu học hành mà giam trẻ con lại không ạ?”

Chủ nhiệm Khưu bật cười: “Không thể rồi.”

Tiểu Lĩnh: “Cháu biết thủ trưởng đều nói lý mà, sẽ không hở tí là cầm chổi đánh mông đâu!”

Chủ nhiệm Khưu tò mò hỏi: “Cha cháu như vậy sao?”

Tiểu Lĩnh: “Mẹ cháu ạ!”

Đại Quân thầm kêu không ổn, em đang muốn phá hỏng danh tiếng của mẹ sao, mẹ sẽ xù lông nhím!

Đại Quân vội vàng bồi thêm: “Không có ạ, chỉ là giáo dục hợp lý…”

“Đại Quân, anh đừng bịt tay trộm chuông chứ, mẹ mình như thế mà, dù sao hôm nay trở về kiểu gì chẳng bị tét mông. Vì Lam Hải Quân, em đành chịu vậy.” Nói xong còn trộm nhìn sắc mặt của chủ nhiệm Khưu, hy vọng ông ta sẽ nói mấy lời như “sẽ nói với mẹ cháu, không cho cô ấy đánh con nữa.”

Bà nội không quản được mẹ, vậy lời của thủ trưởng được chứ?

Đại Quân: “…”

Chủ nhiệm Khưu đã không nhịn được cười nữa, thoạt nhìn gia đình tham mưu Tiết có hơi thú vị đấy.

Đứa trẻ này vì không để mẹ đánh ngược lại còn biết động não, vợ tham mưu Tiết lợi hại như vậy sao?

Tiểu Lĩnh nhìn ông ta với vẻ vô cùng đáng thương: “Bác chủ nhiệm, bác bằng lòng thả Lam Hải Quân ra không ạ? Cậu ta đáng thương quá, bị giam lại rồi…” Còn phải làm bài tập về nhà nữa.

Chủ nhiệm Khưu cười đáp: “Được, có thể thả.”

Tiểu Lĩnh: “Bác chủ nhiệm, cháu có thể nhờ bác kêu đám người chủ nhiệm trị an giữ bí mật với cha mẹ cháu không?”

Chủ nhiệm trị an hiếm khí cò lòng chọc trẻ con, càng lúc càng cảm thấy thú vị: “Được, nhưng mà… các cháu không tới trường, cha mẹ các cháu chắc chắn sẽ biết.”

Bọn bác giúp cháu giữ bí mật trộm vào thư viện, nhưng chuyện cháu không tới tường không thể giấu được.

“Hả?” Tiểu Lĩnh lập tức lấy lại bình tĩnh, đúng rồi, cậu bé không tới trường, mẹ biết rồi cho nên mới kêu Tiểu Võ đi tìm.

Cậu bé chỉ lo chuyện bị bắt lộ ra ngoài, mà quên mất chuyện này.

Mẹ nói nhường một lần hai lần chứ không có ba lần.

Bây giờ cậu bé trốn học… mông chắc chắn sẽ bị đánh nát.

Xong rồi.

Cậu bé nhìn Đại Quân với vẻ cầu cứu.

Đại Quân làm bộ sống đã không còn gì tiếc nuối, không muốn thừa nhận là anh của cậu bé, lại không tiện vứt bỏ cậu bé, rất là nhức đầu.

Tiểu Lĩnh nhìn chủ nhiệm Khưu với vẻ cầu xin.

Chủ nhiệm Khưu nhún vai, lực bất tòng tâm.

Trước mắt Tiểu Lĩnh sáng ngời, có cách rồi, cậu bé cười bảo: “Bác, cháu có thể dùng điện thoại của bác không?”

Chủ nhiệm Khưu làm ra tư thế mời, ông ta thật sự tò mò muốn biết đứa trẻ này có thể làm gì, quả thật là quá thú vị.

Ông ta nghĩ Tiểu Lĩnh chắc hẳn sẽ gọi cho tham mưu Tiết cầu cứu.

Bình Luận (0)
Comment