Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 582 - Chương 582. Cứu Mạng… Nhanh! 1

Chương 582. Cứu mạng… nhanh! 1 Chương 582. Cứu mạng… nhanh! 1

Chương 582: Cứu mạng… nhanh! 1

Chủ nhiệm trị an bị cậu bé chọc tức đến bật cười, đá nhẹ một cước: “Chú giam cháu lại, trực tiếp gọi cha mẹ cháu tới đón.”

Sắc mặt Lam Hải Quân thay đổi, đừng mà, cha mẹ cháu không ở nhà, nếu không cháu còn có thể khoa trương như vậy sao?

Lam Hải Quân: “Bà ngoại cháu đón được không?”

Chủ nhiệm trị an cười bảo: “Không được.” Anh ta phất tay: “Dẫn đứa cãi bướng này đi, giam vào phòng đơn, giao bài tập về nhà cho nó, không làm bài tập về nhà ba ngày thì không thả nó ra.”

Mặt Lam Hải Quân xanh như tàu lá chuối.

Tuy rằng Tiểu Lĩnh ầm ĩ nhưng cậu bé mới đến vẫn chưa quen với môi trường bên này, không biết tính cách của mọi người hiển nhiên sẽ không làm liều.

Hơn nữa tuy cậu bé nghịch, nhưng cũng không làm ra chuyện xấu gì, càng không khiêu khích người lớn.

Lam Hải Quân làm như vậy quả thật khiến cậu bé kinh sợ.

Quá lợi hại rồi!

Cậu ta thật sự không sợ bị đòn!

Lúc này Tiểu Võ tới, nói với chủ nhiệm trị an một tiếng.

Chủ nhiệm trị an nghe nói là con của nhà Tiết Minh Dực lại không khỏi bật cười: “Tham mưu Tiết? Không lầm đấy chứ?”

Tiểu Võ: “Thật trăm phần trăm!”

Chủ nhiệm trị an kêu anh ta dẫn người về.

Một khắc nhìn thấy Tiểu Võ, trước mắt Đại Quân tối sầm, biết xong đời rồi.

Điều này chứng tỏ mẹ đã biết bọn trẻ trốn học, sau đó kêu Tiểu Võ tới tìm.

Xem ra giấy không gói được lửa, cho dù chủ nhiệm trị an giữ bí mật nhưng phía bên trường học vẫn sẽ tiết lộ.

Tiểu Lĩnh lại không cảm giác được gì.

Đại Quân nhận mệnh, chủ động trả sách trong cặp về: “Cháu xin lỗi, sau này sẽ không mượn nữa.”

Không cần mượn theo cách này.

Chủ nhiệm trị an rất khách sáo với cậu bé, cha của đứa trẻ này là tham mưu trưởng, bản thân cậu bé lại chững chạc thông minh, lớn lên chắc chắn là hậu sinh khả úy, đương nhiên phải nể mặt rồi.

Anh ta cười bảo: “Sách thì không sao, cháu cầm về đọc đi, đến kỳ trả lại là được.”

Sách mà Đại Quân đọc là sách về phương diện lịch sự và quân sự, chứ không phải mấy sách tình yêu mà những thanh niên đó thích đọc, không phải cỏ độc gì cả, chủ nhiệm trị an làm chủ cho cậu bé mượn.

Đại Quân nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên: “Thật sự được ạ?”

Chủ nhiệm trị an gật đầu: “Đương nhiên!”

Tiểu Lĩnh còn nhớ Lam Hải Quân, vì chuyện này cậu bé lập tức kéo gần khoảng cách với Lam Hải Quân hơn, cảm thấy đây là anh em tốt.

Ra cửa, cậu bé kéo Đại Quân: “Chúng ta không cứu Lam Hải Quân ra sao?”

Đại Quân: “Cha mẹ cậu ta không ở nhà, chủ nhiệm trị an phải trói buộc cậu ta.”

Tiểu Lĩnh lại không thấy thế, cậu bé chỉ cảm thấy rất đáng sợ, Lam Hải Quân như thế còn đáng sợ hơn bị giam vào ngục cải tạo, không nghe thấy sao, bài tập về nhà còn đưa vào tận nơi rồi, có ai lao động cải tạo bắt giam còn làm bài tập nữa sao?

Quá thảm rồi!

Cậu bé hỏi Tiểu Võ, Tiểu Võ nói cha của Lam Hải Quân là hải quân, vốn chính là người ở khu tập thể hải quân bên cạnh, nhưng mẹ cậu ta là cán bộ lục quân bên này, cho nên cậu ta ở với mẹ và bà ngoại.

Tiểu Lĩnh nói với Đại Quân: “Em phải cứu anh em của em ra, nếu như anh không muốn giúp thì về nhà đi.”

Đại Quân: “…”

Cậu bé thấy Tiểu Lĩnh thật sự muốn đi mới gọi người lại: “Em cứu kiểu gì? Trộm ra được sao? Sau đó thì sao? Trốn ở đâu? Bản thân em về nhà còn bị ăn đòn kia kìa.”

Tiểu Lĩnh: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nghĩ xong cải cúc vàng cũng nguội hết rồi.”

Tiểu Võ thử an ủi bọn trẻ: “Không sao, chỉ là dọa chút thôi, lát nữa bà ngoại của cậu bé sẽ tới đón.”

Tiểu Lĩnh: “Không phải chuyện đó, chúng cháu là anh em, hai bọn cháu không rớt một cọng lông đã đi, ném một mình cậu ta ở lại, như thế thất đức lắm.”

Đại Quân: “…” Con mẹ nó từ khi nào anh là anh em với cậu ta?

Tiểu Lĩnh hỏi Tiểu Võ đi tới nơi nào cầu tình cầu lý mới vớt được Lam Hải Quân ra, nhất định phải trọng nghĩa khí với người anh em này.

Tiểu Võ: “...”

Anh ta nghĩ ngợi: “Cái này không liên quan đến chuyện chiến đấu, không thể tìm thủ trưởng tác chiến, việc này tương tự với công tác chính trị và hậu cần, vậy tìm chủ nhiệm bộ phận chính trị đi, không được thì tìm phó chính ủy viên và chính ủy viên? Mà chính ủy viên bận lắm, chắc chắn không quản mấy chuyện này đâu, chúng ta tìm…”

Tiểu Lĩnh: “Giời ơi, Tiểu Võ, chú thật dài dòng, chúng ta đi tìm chú Quách, chú ấy là phó chủ nhiệm bộ phận chính trị.”

Đại Quân chỉ đành đi theo.

Bọn họ đi tới văn phòng bộ phận chính trị, kết quả Quách Trừng không có ở đây, đã dẫn bà Tiết đi lấy xi măng rồi.

Ngược lại, chủ nhiệm chính trị Khưu Triệu Long có ở đây.

Khưu Triệu Long đang nói chuyện với người ta, bọn họ phải đợi trước.

Bình Luận (0)
Comment