Chương 581: Cháu muốn gặp lãnh đạo
Không phải trong nhà có lính cần vụ sao?
Về đến nhà vừa vặn Tiểu Võ đi qua hỏi chị dâu có gì cần giúp đỡ không.
Lâm Tô Diệp cười rất dịu dàng: “Tiểu Võ, cậu đi tìm Đại Quân và Tiểu Lĩnh về đây cho tôi.”
Tiểu Võ cũng không hỏi nhiều: “Được.”
Hôm qua cậu ta đã dẫn bọn trẻ đi dạo một vòng, hai đứa trẻ vô cùng tò mò về rạp chiếu phim và thư viện, chắc chắn đã đi qua đó rồi.
Tiểu Võ tới rạp chiếu phim trước, hỏi xem có hai bé trai xinh xắn một đen một trắng tới đây hay không.
Hai bé trai lớn lên đẹp đẽ, làn da so ra rất nổi bật, người từng gặp sẽ không quên nên rất dễ hỏi thăm.
Người ta nói có thấy nhưng không xem phim, lại thuận đường tới hợp tác xã tiêu thụ bán đồ ăn vặt hỏi một chút, nói ba bé trai có tới đây mua kem rồi đi.
Tiểu Võ đi tới thư viện, kết quả nhìn thấy đội trị an đang cầm súng đi tuần tra.
Tiểu Võ đi lên hỏi thăm một chút xem có nhìn thấy ba đứa trẻ hay không.
Đội trưởng đội trị an cũng liếc nhìn cậu ta: “Cậu là người nhà ai?”
Tiểu Võ báo tên, đội trưởng trị an vỗ một cái: “Cậu cũng không thể nói dối đâu đấy, tôi đã từng gặp tham mưu Tiết rồi, anh ấy đi tới nhà ăn gọi cơm, người vô cùng trầm tĩnh, không thích nói chuyện.”
Tiểu Võ gật đầu: “Đúng rồi đó.”
Đội trưởng trị an: “Vậy có chuyện gì xảy ra với con trai anh ấy vậy? Nghịch như vậy á! Khu sách cấm trong thư viện đang khóa mà nó cũng dám lẻn vào!”
Tiểu Võ thầm kêu không ổn, kêu bọn họ nhất định phải nương tay, đừng đánh trẻ con.
Đội trưởng trị an: “Chúng tôi có tùy tiện đánh người sao? Đang ở văn phòng trị an của chúng tôi kìa.”
Tiểu Võ vụt cái chạy tới, chỉ thấy Đại Quân ngồi yên tĩnh ở đó, Tiểu Lĩnh mang vẻ mặt không phục, mà một bé trai khác lại đang hùng hổ tức giận mắng, bộ dáng các người có mắt không thấy Thái Sơn, muốn lật tung nóc nhà lên.
Vốn ba bé trai mua kem ăn xong cùng nhau đi tới thư viện.
Tuy rằng cuộc vận động đã kết thúc nhưng có vài nơi niêm phong cũng không mở ra, cho nên thư viện vẫn còn đang niêm phong, đặc biệt là mấy khu sách cấm đó đã khóa cửa, dán giấy niêm phong rồi.
Lam Hải Quân cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm, xúi giục Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi vào, Đại Quân không chịu còn Tiểu Lĩnh lại rất hăng hái.
Tiểu Lĩnh kêu Đại Quân trông chừng, cậu bé và Lam Hải Quân sẽ đi vào tìm sách cho Đại Quân.
Lam Hải Quân tìm được ném ra ngoài cửa sổ, Đại Quân ở bên ngoài nhặt, nhìn thấy một quyển sách mà trí thức Cố từng nói, cậu bé ngồi dưới cửa sổ đọc luôn, kết quả đọc đến nhập tâm quên mất chuyện trông chừng.
Đội trị an tuần tra đến nơi này cũng không bắt bọn trẻ.
Lam Hải Quân: “Bọn cháu thích học hành có gì sai đâu, dựa vào cái gì bắt bọn cháu? Cháu muốn gặp lãnh đạo của các chú!”
Chủ nhiệm trị an mang vẻ mặt cạn lời, chú còn chưa gọi phụ huynh nhà cháu tới đây đấy, ngược lại cháu cũng ghê gớm lắm, cháu tên Lam Hải Quân, cha cháu tên Lam Cảnh Sinh chứ gì, tưởng chú không biết hả?
Anh ta mặc kệ Lam Hải Quân, nhưng ấn tượng về Đại Quân lại rất tốt, mới hỏi Đại Quân: “Hai cháu tên gì? Nói xong có thể về nhà.”
Đại Quân: “Vậy chú có thể giữ bí mật, không nói cho cha mẹ cháu biết được không?”
Vốn không sao nhưng lần này có chuyện rồi, về nhà sợ bị ăn đòn.
Bị đòn còn nhẹ, phỏng chừng mẹ sẽ rất giận dữ, rất thất vọng, vốn cho rằng hai đứa trẻ đã cải thiện tốt nhưng không ngờ lại trốn học.
Cậu bé không muốn mẹ thất vọng.
Chủ nhiệm trị an: “Sợ cha mẹ đánh mắng vậy sao còn vi phạm kỷ luật? Người trong nhà không nói với các cháu mấy chỗ đang khóa không thể vào sao?”
Tiểu Lĩnh: “Đương nhiên có nói rồi ạ, còn không phải vì… tò mò sao, mấy nơi mẹ cháu khóa cháu càng tò mò, càng muốn lén nhìn hơn.”
Chuẩn, là tại khóa đấy chứ.
Đúng, Tiểu Lĩnh còn không phải vì thế hay sao?
Chỉ là một thư viện chú khóa vào làm gì? Chú không khóa cửa cháu cũng chẳng thích tới, chú khóa rồi cháu nghi ngờ có bí mật, muốn xem thử.
Tò mò như vậy, chú có thể trách cháu được sao?
Lam Hải Quân: “Được rồi, ai làm người ấy chịu, hai người bọn họ không biết, là cháu kêu hai đứa nó đi chung đó.”
Cậu ta nháy mắt với Tiểu Lĩnh, kêu Tiểu Lĩnh không cần sợ, cậu ta gánh cho.
Chủ nhiệm trị an: “Lam Hải Quân, cháu có chỗ dựa nên không sợ, cho rằng không ai trị được cháu sao?”
Lam Hải Quân: “Vậy chú đánh cháu một trận đi?” Cậu ta còn cố tình hếch cái mông lên.