Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 580 - Chương 580. Quá Đáng Sợ

Chương 580. Quá đáng sợ Chương 580. Quá đáng sợ

Chương 580: Quá đáng sợ

Nơi này ngoại trừ lớp mầm còn có nhà trẻ, đều là trẻ từ một đến bốn năm tuổi học, không học thì chơi, có hai ba cô nuôi dạy trẻ trông trẻ.

Trẻ sáu, bảy tuổi sẽ phải học lớp mầm, học chút gì đó, hát hò nhảy múa vẽ tranh thủ công gì cũng có hết.

Khi bọn họ băng qua nhà trẻ, có vài đứa trẻ đang gào khóc oa oa, còn có một bạn nhỏ đang kêu: “Cô ơi không ổn rồi, Tuấn Tuấn đang ăn phân kìa!”

Toa Toa lập tức trợn tròn đôi mắt to, vẻ mặt kinh hãi lại ghét bỏ.

Quá đáng sợ rồi!

Lâm Tô Diệp vội nói: “Trẻ con nói lung tung, thích phóng đại giống anh hai con!”

Toa Toa: “Bà nội nói lúc nhỏ anh hai con ăn phân gà.”

Lâm Tô Diệp vội cứu vãn hình tượng có nguy cơ sụp đổ của Tiểu Lĩnh: “Đó là phân gà khô, nhìn không rõ, anh con tưởng là hạt đậu.”

Bên trường mầm non này tốt hơn một chút, trẻ con đều không ngủ trưa, vừa mới ăn xong bữa trưa đang chơi trò chơi, đồ chơi.

Trong phòng chỉ có ngựa gỗ nhỏ, trống, chuông cầm tay, còn có xếp gỗ, ghép tranh, trẻ con chơi rất vui vẻ.

Lâm Tô Diệp: “Toa Toa, con xem, có phải rất vui không?”

Toa Toa gật đầu: “Cũng được ạ, nhưng mẹ ơi, nếu con đi học rồi, mẹ ở nhà sẽ buồn bao nhiêu.”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Không đâu, mẹ cũng đi học, ai cũng phải học.”

Toa Toa: “Vậy được ạ.”

Lâm Tô Diệp tìm người hỏi văn phòng hiệu trưởng rồi trực tiếp qua đó.

Hiệu trưởng trường mầm non là nữ đồng chí khoảng năm mươi tuổi, đeo một cặp kính viền đen, mặt đầy nếp nhăn, trên mái tóc buộc dây màu đen, được chải vô cùng tỉ mỉ, trên người mặc áo khoác màu đen, quần màu tro, giày da cũng màu đen.

Cả người trông hơi xám xịt, vô cùng nghiêm túc.

Toa Toa nhìn thấy bà ta theo bản năng trốn bên chân Lâm Tô Diệp, bà này trông rất nghiêm túc và rất dữ.

Lâm Tô Diệp tự giới thiệu bản thân với hiệu trưởng, lại hỏi chuyện con gái đi học.

Hiệu trưởng nghe cô giới thiệu mới lấy một biểu mẫu ra, ý bảo Lâm Tô Diệp điền vào, còn thuận miệng hỏi một câu: “Biết viết không?”

Lâm Tô Diệp gật đầu: “Biết.”

Chủ yếu là viết quê quán, họ tên cha mẹ, thành phần và nghề nghiệp, còn có tuổi của con, trước đây học lớp mấy, sau khi hoàn thành giao cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nghiêm túc đọc xong từng chữ một, thấy Lâm Tô Diệp viết rất nghiêm túc, chữ cũng sạch sẽ chỉnh tề, cũng coi trọng cô hơn, lại đẩy kính mắt trên sống mũi, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thật xinh đẹp!

Bà ta tự xưng là sống nhiều tuổi như vậy rồi, đã từng thấy qua đủ loại người nhưng hai mẹ con đẹp mắt như vậy vẫn thật hiếm có.

Bà ta nói: “Tôi họ Nghiêm, sau này đứa trẻ đi học không cần ăn mặc hoa hòe hoa hoét như vậy đâu.”

Toa Toa: “?” Quần áo của mình đẹp như vậy mà bà ấy lại không thích sao?

Bà ta đối diện với đôi mắt trợn to của Toa Toa, cũng không thể không thừa nhận đứa trẻ này xinh xắn, đôi mắt long lanh, hàng mi vừa đen vừa dài giống như hai bàn chải nhỏ.

Bà ta ừm một tiếng, nghiêm túc nói: “Đúng, em ăn mặt quá sặc sỡ.”

Toa Toa ngửa đầu quan sát hiệu trưởng một phen, hỏi với giọng giòn tan: “Bà ơi, bà tên là Nghiêm Túc sao ạ?”

Hiệu trưởng nghiêm sững sờ: “Em từng nghe về tôi rồi sao? Tôi quả thật tên là Nghiêm Túc.”

Toa Toa gật đầu, hiểu rồi, đúng là nghiêm túc thật.

Nếu không cho cô bé mặc đồ xinh đẹp vậy cô bé không muốn tới lớp mầm tí nào hết.

Ôi, người lớn đúng là phiền phức.

Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Hiệu trưởng Nghiêm, hôm nay chúng tôi về nhà trước, ngày mai sẽ đưa con bé tới trường sau.”

Loại lớp mầm ở trường mầm non này trên cơ bản không có ngày nghỉ, vì nếu cha mẹ đều đi làm hết sẽ không có người trông bọn trẻ, phải đưa qua đây.

Báo danh xong, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa rời đi trước, ra cửa cô định đi xem trường học của con trai, hỏi thăm bảo vệ một chút rồi đi tới phòng giáo vụ.

Cô Vu không ở đây nhưng giáo viên khác thì có, biết được ý tới của Lâm Tô Diệp cũng vội vàng kiểm tra.

Giáo viên đó cười bảo: “Hôm nay Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh đã tới báo danh, nói trong nhà còn phải dọn dẹp, qua hai ngày nữa lại tới.”

Lâm Tô Diệp cười lạnh trong lòng, thật đúng là thiếu đòn mà.

Cô cảm ơn giáo viên, dẫn Toa Toa rời đi.

Toa Toa biết mẹ nổi giận hơn nữa còn rất giận, cô bé nắm tay của Lâm Tô Diệp, an ủi: “Mẹ ơi mẹ đừng giận, kêu cha về đánh.”

Lâm Tô Diệp: “Đúng, phải đánh mạnh, lại còn dám trốn học!”

Cô vốn cho rằng hai năm này Tiểu Lĩnh vẫn luôn thể hiện không tồi, không có khả năng trốn học nữa, nhưng ai ngờ Đại Quân cũng trốn học theo.

Cô không tìm được hai đứa con trai ở đâu nhưng có người có thể.

Bình Luận (0)
Comment