Chương 59: Xảy ra chuyện gì
Cô ta hỏi dò: “Bác gái, chị cháu về rồi sao?”
Bà Tiết nhìn thấy Lâm Uyển Lệ, tuy rằng không thích cho lắm nhưng tóm lại cũng là người thân, không thể mất mặt được, đành bày ra thái độ nhiệt tình theo bản năng: “Ở nhà đó.”
Ở nhà?
Lâm Uyển Lệ nôn nóng: “Làm gì ạ?”
Bà Tiết vừa định nói Lâm Tô Diệp lên cơn động kinh ở nhà học từ điển, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nhớ ra Lâm Tô Diệp nói gãy chân nên vội sửa lại: “Dưỡng chân đó.”
Lâm Uyển Lệ: “Đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Bà Tiết nói qua loa chuyện Lâm Tô Diệp ngã gãy chân, kêu cô ta tự mình đi hỏi đi.
Lâm Uyển Lệ vội vàng lao vào trong nhà Lâm Tô Diệp, vừa vào nhà đã hô: “Chị, chân chị thế nào rồi?”
Nghe thấy giọng của cô ta, Lâm Tô Diệp không nhanh không chậm quấn nẹp lên chân mình, vừa quấn vừa khóc: “Uyển Lệ, em tới thật đúng lúc, số chị thật sự khổ quá, lúc đổi xe ở thành phố bị người móc túi, tiền và phiếu đều bị trộm hết rồi, lại còn gặp phải đồ sao chổi Trương Mật Mật nữa, hại chị bị người đẩy ngã gãy chân…”
Lâm Uyển Lệ nghe mà trực tiếp mơ hồ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Tô Diệp hoàn toàn chưa đi sao?
Toàn bộ cảm giác sung sướng, mong đợi, lo lắng ban đầu chỉ trong một khắc này đều hóa thành thất vọng sâu đậm hết, loại đả kích sâu sắc này khiến tâm trạng dâng cao của cô ta rớt cái rầm xuống đáy vực, cảm thấy mình sắp buồn bực đến chết mất.
Tinh khí thần trên người cô ta như bị người rút sạch đi hết, lết vào nhà với vẻ ủ rũ chán chường.
Lâm Tô Diệp ôm cô ta, gào khóc: “Uyển Lệ, em phải cứu chị, chân chị không tiện, vài ngày này nằm trên giường cũng không có người chăm sóc, cũng không có tiền đi viện. Uyển Lệ, em cũng không thể không quản chị được, em lại cho chị mượn một ít tiền cứu mạng đi…”
Lâm Uyển Lệ cũng muốn thắt cổ lắm rồi.
Còn mượn tiền nữa hả? Năm mươi đồng tiền và phiếu lương hai mươi lăm cân trước đó còn chưa trả nữa đó!
Tuy rằng không nhìn thấy Lâm Tô Diệp và Lâm Uyển Tinh đánh nhau nhưng nhìn thấy cô thảm như vậy, hy vọng đã rớt mất tám cánh của cô ta lại gắn lại một cánh.
Cô ta không muốn bị Lâm Tô Diệp quấn lấy mượn tiền nữa, nhìn hai quyển từ điển to bày trên giường còn châm chọc: “Ôi, chị cũng thật cố gắng, chân gãy rồi vẫn còn học hỏi cơ à?”
Còn biết giả bộ, lớp một còn chưa học tròn một tháng đã đòi tra từ điển?
Chị xứng sao?
Lâm Tô Diệp thấy vẻ mặt của cô ta hình như vẫn chưa nhận được thư nặc danh, hôm qua gửi đi phỏng chừng hôm nay mới bắt đầu phát thư, Lâm Uyển Lệ về nhà có thể nhận được.
Cô chửi: “Học cái con khỉ! Chị so từ điển viết thư cho Tiết Minh Dực và ả đàn bà đó! Tìm đi tìm lại không tìm được mười chữ, mệt chết chị mất thôi, viết thư cũng vô cùng khó, em tới vừa lúc, em viết giúp chị đi!”
Lâm Uyển Lệ nhìn mấy chữ xấu xiêu vẹo được viết trên vở: Chào lãnh đạo, tôi là Lâm Tô Diệp, vợ của Tiết Minh Dực, tôi muốn…
Chỉ có vài chữ như vậy mà lỗi chính tả liên miên, ba chữ Tiết Minh Dực thì sai đến hai chữ, chỉ có ba chữ Lâm Tô Diệp là còn giống người viết, toàn bộ những chữ còn lại giống như gà bới, thật sự không phải cô ta bôi nhọ Lâm Tô Diệp đâu nhưng mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi viết cũng đẹp hơn cô.
Cô ta không khỏi lộ ra nụ cười chế nhạo bên khóe miệng.
Lâm Uyển Tinh biết chữ của cô ta nên đương nhiên cô ta không thể viết thứ giúp Lâm Tô Diệp!
Cô ta không viết Lâm Tô Diệp sẽ bực bội, đâm lao phải theo theo lao oán trách bảo: “Đều là em nói với chị, kết quả thật sự hành động rồi em lại không quản, bây giờ chị ngã gãy chân không thể đi đến bộ đội cũng không biết viết thư, em cũng không giúp nốt, vậy bỏ đi.” Cô cố tình nghiến răng nghiến lợi: “Cứ mặc bọn họ đi!”
Cho dù Lâm Uyển Lệ có dỗ thế nào và khuyên thế nào, thì Lâm Tô Diệp vẫn bày ra bộ dáng tâm tàn ý lạnh, không muốn ồn ào nữa.
Hiển nhiên Lâm Uyển Lệ không ngờ được tâm cơ của Lâm Tô Diệp, cô ta vẫn luôn cảm thấy Lâm Tô Diệp không biết một chữ bẻ đôi, đã bám được vào Tiết Minh Dực là không nhả ra, tất nhiên sẽ coi người ta còn quan trọng hơn cả tròng mắt, làm sao có thể từ bỏ được? Chắc chắn phải nhanh chóng châm ngòi.
Cô ta bảo: “Em nghe em chồng nói có ảnh chụp chung của bọn họ, em đi tìm cho chị xem sao.”
Lâm Tô Diệp đảo trắng mắt, đáp một cách đầy tự tin: “Không có khả năng, Tiết Minh Dực sẽ không chụp ảnh với người phụ nữ khác.”
Lâm Uyển Lệ nói sẽ cầm tới cho cô xem, cô ta biết lúc này Lâm Tô Diệp không thể trả tiền và phiếu cũng chỉ đành rời đi trước, lập tức đi tìm Trương Mật Mật.
Gần đây Trương Mật Mật đang chạy chọt quan hệ, muốn nhờ Lâm Uyển Lệ giúp Tôn Gia Bảo tới làm việc ở công xã hoặc là ở huyện, tránh cho ở nhà vất vả còn không kiếm được vài công điểm. Cô ta tìm Dương Thúy Hoa mua vải chéo go đẹp may quần áo cho Tôn Gia Bảo trước rồi lại tìm Lâm Uyển Lệ giúp nhờ vả quan hệ.