Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58. Mẹ Muốn Làm Gì

Chương 58. Mẹ muốn làm gì Chương 58. Mẹ muốn làm gì

Chương 58: Mẹ muốn làm gì

Đại Quân: “Nét chữ là quỹ tích và lực cầm bút của em, có liên quan gì đến việc em viết gì?"

Từ lúc Tiết Minh Dực kêu cậu bé luyện chữ trong thư, gần đây cậu bé cũng học theo Cố Mạnh Chiêu.

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ tìm trí thức Cố hỏi ấy, chú ấy chắc chắn biết.”

Lâm Tô Diệp không muốn hỏi Cố Mạnh Chiêu vì xấu hổ lắm, hơn nữa không tiện giải thích nên cô mới hỏi Đại Quân.

Con trai lớn nhà mình thông minh như vậy cơ mà!

Đại Quân chỉ vào tranh trên tường: “Mẹ nhìn mấy chữ nắm bắt cách mạng, thúc đẩy sản xuất đó có thể nhìn ra được là ai viết không?”

Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn, đó là chữ in, nét bút cũng thẳng, ngay cả nét mác cũng không hề gấp khúc.

Cô lắc đầu.

Đại Quân giảng cho cô nghe thể in là gì, đặc biệt là chữ vôi quét trên tường bên ngoài, thẳng tới thẳng lui thật sự không nhìn ra được nét chữ.

Trước mắt Lâm Tô Diệp sáng ngời, có thể giải quyết được vấn đề lớn rồi!

Cô cười bảo: “Con trai cả thật thông minh, cảm ơn!”

Đại Quân giả vờ vô tình hỏi: “Mẹ, mẹ muốn làm gì”

Lâm Tô Diệp: “Mẹ muốn học, sau này nói không chừng đại đội cũng kêu mẹ tới giúp quét chữ, thế thì vẻ vang bao nhiêu, còn được trả công điểm nữa!”

Tiểu Lĩnh cười nhạo ha ha: “Mẹ, mẹ đừng có nằm mơ… á!”

Chưa đợi nói xong đã bị Đại Quân đá một cước, cậu bé vội vàng nhoài người tiếp tục vẽ loạn bài tập về nhà của mình.

Tiểu Lĩnh bị anh trai đánh, bà Tiết không nói Đại Quân nhưng lại đi oán trách Lâm Tô Diệp, giúp Tiểu Lĩnh chê cười: “Nhận diện được có vài chữ đã muốn làm người có văn hóa rồi à.”

Lâm Tô Diệp: “Mẹ đừng trốn, cả nhà mình có ai thì tính nấy, không ai thoát kiếp học chữ.”

Bà Tiết giống như bị người bóp ống thanh quản, lập tức không ho he gì nữa.

Vài ngày sau đó Lâm Tô Diệp không đi học cùng mà ở nhà mài giũa chữ vôi quét bên tường ngoài, mô phỏng theo thể chữ đó, mò ra được cách là điên cuồng luyện.

Cô cẩm thẳng bảng vẽ từng nét bút một, vẽ một lần không ổn thì hai lần.

Liên tục gọt giũa, luyện tập nhiều lần.

Cô sợ đột nhiên Lâm Uyển Lệ xuất hiện còn chuẩn bị vải và thanh nẹp, giả bộ người bị gãy chân bất cứ lúc nào.

Ngày đêm khổ luyện như vậy cô cũng đã viết ra hình ra dạng.

Cô thức đêm viết xong thư nặc danh, ngày hôm sau ngồi xe đi tới huyện Dư Ngô gửi thư, trước khi đi còn nói với bà Tiết nếu như Lâm Uyển Lệ tới cứ nói mình gãy chân đi vào bệnh viện huyện khám chân rồi, nếu như không tới thì không cần quan tâm.

Bà Tiết đã bị cô lừa đến mụ mị rồi, cô nói gì thì chính là cái đó.

Điều khiển Lâm Tô Diệp kinh ngạc là khi cô gửi thư trở về mà Lâm Uyển Lệ vẫn chưa tới, thế này quái nha!

Lâm Uyển Lệ buông tha việc xúi giục cô rồi sao?

Lại nói mấy ngày này Lâm Uyển Lệ vẫn luôn ở nhà lo lắng chờ đợi.

Từ một khắc Lâm Tô Diệp ngồi lên chuyến xe khách đó, cô ta đã kích động đến mức dù gặp ba ngày nóng nực nhất hè cũng thấy sảng khoái như được ăn kem.

Ngày nào cô ta cũng coi như Lâm Tô Diệp đã đến bộ đội rồi, Lâm Tô Diệp đã nhìn thấy Tiết Minh Dực, Lâm Tô Diệp bị Tiết Minh Dực ghét bỏ, Lâm Tô Diệp tìm Lâm Uyển Tinh và hai người đánh nhau, làm ầm ĩ đến mức bộ đội đều xem trò cười, làm loạn đến mức khiến lãnh đạo quở trách bọn họ…

Cô ta đợi Lâm Uyển Tinh gọi điện kể khổ với cô ta, kết quả một ngày hai ngày, trái không đợi được người, phải không đợi được tin.

Lẽ nào là muốn viết thư cho mình?

Đợi vài ngày cô ta cũng không thể đợi được nữa, mới gọi điện cho Lâm Uyển Tinh, kết quả Hồ Thanh Hâm bệnh nặng lại phải nằm viện, Lâm Uyển Tinh hoàn toàn không rảnh tám chuyện với cô ta, chỉ nói vài câu đã cúp.

Về phần chuyện của Lâm Tô Diệp, Lâm Uyển Tinh không nhắc đến một chữ nào cả.

Rốt cuộc Lâm Tô Diệp đã làm loạn hay chưa? Làm loạn đến mức nào rồi? Lẽ nào vì Hồ Thanh Hâm bệnh nặng nên cô không dám dám làm ầm ĩ? Hay là bị Tiết Minh Dực túm chặt rồi?

Lâm Uyển Lẹ nôn nóng đến mức gãi tim gãi phổi, đành xin nghỉ sáng ngày hôm sau đạp xe từ huyện Dư Ngô về Tiết Gia Đồn.

Cô ta đã nhiều năm không có thai cứ dăm ba ngày phải đi khám bác sĩ trung y để tìm phương thuốc cổ truyền chữa bệnh, cho nên thường xin nghỉ.

Vì cương vị công tác không túng thiếu, lại vốn là sắp xếp chức vị nhàn nhã cho người nhà cho nên cũng chẳng ai quan tâm cô ta.

Từ huyện Dư Ngô đến Tiết Gia Đồn khoảng mười dặm, có đường quốc lộ cũng có đường quê, mặt đất mùa xuân băng tan mềm ra nên có vài đoạn rất khó đạp xe.

Lâm Uyển Lệ phí sức chín trâu hai hổ đạp xe nửa ngày, gần đến trưa mới tới Tiết Gia Đồn, cô ta trực tiếp đi tới nhà Lâm Tô Diệp, vừa văn đụng phải bà Tiết dẫn Toa Toa đi gặp hai người bạn già đan sọt ở đầu đường.

Bình Luận (0)
Comment