Chương 57: Mẹ sao thế
Mặt trời vừa xuống núi trong nhà đã tối đen, bà Tiết nấu cơm tối thuận tiện thắp đèn dầu cho Lâm Tô Diệp, tiện cho cô tự xoa thuốc.
Đợi khi hai bé trai về nhà, cô út cũng đạp xe thồ một ít cành củi về.
Khi ăn cơm Toa Toa vẫn còn đuổi theo Lâm Tô Diệp thổi phù phù, để phối hợp Lâm Tô Diệp còn cố tình cà nhắc một chút.
Đại Quân nhìn thấy mới hỏi cô: “Mẹ, mẹ sao thế?”
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Bất cẩn trẹo chân một chút, xoa rượu thuốc là đỡ liền.”
Đại Quân nghĩ đến Toa Toa có nói bà dì quao quao đó tới, kết quả mẹ lại trật chân?
Cậu bé nhíu mày lại.
Tuy rằng hành động của cậu bé chậm rãi, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dáng ngây thơ không để ý đến chuyện bên ngoài nhưng thật ra rất nhạy cảm.
Mỗi lần dì họ đó tới mẹ đều không vui cho lắm, cậu bé biết ngay đã có chuyện.
Cậu bé vô cùng không thích Lâm Uyển Lệ!
Còn Tiểu Lĩnh lại hoàn toàn không biết, đừng nói là Lâm Tô Diệp đi qua đi lại cho dù cô thật sự bị thương nằm ở đó, nếu như không nói rõ với cậu bé rằng mẹ bị thương thì cậu bé cũng chỉ cho rằng mẹ đang nằm ngủ.
Cậu bé cần bạn có lời thì nói thẳng cho cậu bé nghe, bằng không cậu bé sẽ không ý thức được.
Lâm Tô Diệp: “Hôm nay đi tới chỗ trí thức Cố chơi gì?”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ chỉ biết chơi thôi, bọn con đi đánh cờ còn luyện bắn ná nữa, bây giờ con lợi hại lắm đó.”
Thần xạ thủ! Hây, chính là lợi hại như vậy!
Đương nhiên trí thức Cố còn kể chuyện xưa nữa, nhưng hôm nay kể lại là chuyện trên dưới năm nghìn năm, toàn là loại Đại Quân thích nghe, Tiểu Lĩnh nghe về những danh nhân này chỉ thấy choáng váng, cậu bé chỉ thích nghe xung phong đánh trận thôi.
Chỉ cần hai đứa trẻ không trốn học cũng không tiếp xúc với những tên lưu manh xã hội đó, vậy cho dù đánh cờ hay là kể chuyện xưa thì Lâm Tô Diệp đều vui vẻ.
Đương nhiên, nếu như thành tích của Tiểu Lĩnh có thể tốt lên và thi đỗ đại học giống như Đại Quân thì cô càng vui hơn.
Cô út nghe nói Lâm Tô Diệp trật chân cũng rất quan tâm, mấy việc trong nhà như nấu cơm, cho heo ăn, đẩy cối gì đó, toàn bộ đều không cho Lâm Tô Diệp làm.
Bà Tiết: “Con nhỏ khờ, con ôm nhiều việc như vậy còn không phải để mẹ làm sao?”
Cô út: “Năm ngoái mẹ trẹo eo còn không phải đều là chị dâu con làm sao?”
Bà Tiết: “Người biết nghĩ mẹ là mẹ nó, không biết còn tưởng nó là mẹ mẹ.”
Cô út: “Mẹ, mẹ tìm một chút xem trong thôn có gà nhà ai không đẻ trứng, mua một con cho chị dâu bồi bổ, mẹ nhìn chị ấy gầy thế, không có sức dễ trật chân lắm.”
Bà Tiết: “Biết rồi biết rồi biết rồi, không cần cô hiếu thuận.”
Bà Tiết không mua gà, buổi tối cô út và mấy người Tiết Minh Lưu tới nhà kho đại đội bắt chim sẻ, bắt được một xâu chim sẻ, cô ấy chia một nửa mang về nhà nướng, toàn bộ chân và cánh đều cho Lâm Tô Diệp ăn, nói ăn gì bổ nấy.
Tổng cộng cũng không có bao nhiêu thịt nhưng ý tứ của cô út khiến Lâm Tô Diệp vô cùng cảm động, càng ngày càng coi cô ấy như em gái ruột.
Đứa trẻ Toa Toa này nhìn thấy mẹ bị thương, từ sáng đến tối đều quay quanh người thổi phù phù, cứ đòi thổi cho đến khi mẹ tốt lên mới được.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh muốn đi bắt ếch xanh vì cô út nói ăn chân bổ chân nên Tiểu Lĩnh cảm thấy ếch xanh nhảy rất có sức, chắc chắn mẹ ăn vào sẽ bổ chân.
Lâm Tô Diệp sợ bọn trẻ lo lắng cũng không muốn bọn trẻ đi bắt ếch xanh, vội vàng nói chân mình không sao, không cần bồi bổ.
Đợi Lâm Uyển Lệ tới lại giả bộ cũng chưa muộn.
Ngày hôm sau Lâm Tô Diệp không đi học cùng mà ở nhà “dưỡng thương,” mất ăn mất ngủ tra từ điển.
Buổi đối đám trẻ làm bài tập về nhà mà Lâm Tô Diệp vẫn tra từ điển như cũ, khiến bà Tiết nói cô chân đất quê mùa muốn làm người văn hóa, cơm cũng không buồn ăn.
Lâm Tô Diệp không rảnh để ý đến bà ta, vẫn chuyên tâm sửa thư của mình.
Cô đi học cùng chưa được bao lâu, tuy rằng biết tra từ điển nhưng tốc độ lại chạm, lại còn phải tra từ điển chép từ nên càng chậm hơn.
Tuy rằng tiến độ của mình rất chậm nhưng cô cũng không muốn tìm người khác giúp, loại chuyện như viết thư nặc danh này đương nhiên phải giữ bí mật.
Cô thấy Đại Quân làm xong bài tập về nhà ở đó đọc sách: “Đại Quân, con nói xem chữ viết của mỗi một người đều có thể nhận ra được không?”
Đại Quân thò đầu nhìn chữ cô viết, gật đầu: “Hiển nhiên rồi ạ.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy có cách nào không nhận ra được không?”
Tiểu Lĩnh hô: “Cái đó con biết, con toàn biết phiên âm không hà.”