Chương 56: Đánh nhau
Lâm Uyển Lệ muốn mình và Lâm Uyển Tinh đánh nhau vậy mình sẽ cho hai chị em bọn họ đánh nhau, còn phải khiến hai vợ chồng bọn họ đánh nhau vỡ đầu!
Cô ngồi xuống trước bàn cơm ôm đầu nghĩ xem nên đánh thế nào đây, qua một lúc thật sự để cô nghĩ ra một cách!
Cô ít kiến thức không có văn hóa gì, không nghĩ ra được cách gì tuyệt vời, nhưng cô biết vẽ tranh miêu tả, trông bầu vẽ gáo chính là bản lĩnh coi nhà của cô.
Lâm Uyển Lệ thọc gậy bánh xe mình và Tiết Minh Dực vậy mình sẽ phá cô ta và Liên Thắng Lợi.
Lâm Uyển Lệ muốn mình và Lâm Uyển Tinh đánh nhau vậy mình sẽ khiến hai người bọn họ đánh nhau.
Cô quyết định viết một lá thư nặc danh cho Lâm Uyển Lệ, nội dung chỉ có một câu: Liên Thắng Lợi có nhân tình, muốn ly hôn.
Cô còn muốn dùng giọng điệu của người trí thức viết một lá thư nặc danh cho Lâm Uyển Tinh, nội dung nhiều hơn một chút: Đừng tỏ vẻ thanh cao bao nhiêu, tôi biết cô đang nhớ thương chồng người khác, nếu không tại sao cô luôn mượn tiền của anh ấy? Mượn rồi còn không trả! Có phải cô chán ghét chồng mình, luôn muốn quyến rũ chồng người khác hay không? Đồ không biết xấu hổ!
Lâm Uyển Tinh nhận được lá thư chắc chắn sẽ nghi ngờ Lâm Uyển Lệ giở trò, nói không chừng để chứng minh sự trong sạch của mình còn trả tiền cho Tiết Minh Dực, đến khi đó mình lại đòi về tiếp.
Tuy rằng số từ không nhiều, nhưng đối với Lâm Tô Diệp của hiện tại mà nói muốn viết nội dung hoàn chỉnh xuống cũng không dễ dàng… phần lớn từ cô vẫn chưa biết viết.
Không sao, không phải cô vừa mới mua từ điển sao, còn học được cách tra từ điển, lát nữa lại so với từ điển vậy.
Cô còn phải mài giữa một chút sao cho che giấu được nét chữ, tránh để người khác nhìn ra được, trước đó cô phải chắc chắn mười phần sẽ không kích động, tránh cho người khác nắm được đằng chuôi.
Hai chữ ly hôn còn chưa tra xong thì bà Tiết đã dẫn Toa Toa về, cô vội vàng gấp sổ lại.
Toa Toa chạy vào nhà muốn ôm mẹ.
Lâm Tô Diệp sờ bên xương hông vừa mới ngã đó: “Mẹ bị thương rồi, không thể bế được.”
Toa Toa lập tức lộ ra ánh mắt đau lòng: “Mẹ ơi, đau đau, phù phù.” Cô bé bắt đầu quay vòng tròn thổi cho Lâm Tô Diệp.
Bà Tiết nhìn Lâm Tô Diệp: “Bị thương ở đâu? Có nặng không?”
Lâm Tô Diệp: “Ngã gãy xương hông rồi, mẹ phải cho con tiền, con cũng tiện vào viện hơn.” Cô giải thích trong dăm ba lời.
Suy nghĩ đầu tiên của bà Tiết là thật, dù sao Lâm Tô Diệp cũng xương cốt yếu ớt, Tiết Minh Dực đã đặc biệt nói với người trong nhà không cho cô làm việc nặng.
Bà ta xoay người định đi mở tủ lấy năm đồng tiền cho cô, đợi tiền đến tay Lâm Tô Diệp đột nhiên bà ta lấy lại bình tĩnh, tức giận nói: “Cô cả ngày bắt nạt bà già tôi, xương gãy còn có thể đi được sao? Lúc trước mẹ chồng tôi ngã gãy xương hông phải nằm trên giường hai năm không thể nhúc nhích được kìa.”
Bà ta muốn đòi lại tiền nhưng Lâm Tô Diệp lại không chịu.
Lâm Tô Diệp: “Đặt ở chỗ mẹ nói không chừng ngày nào đó lại bị người mượn đi không biết đến ngày tháng năm nào mới trả, hôm nay con mượn tiền mua từ điển cho con trai tổng cộng hết mười sáu đồng, mẹ còn phải cho con mười đồng nữa mới đủ.”
Tròng mắt của bà Tiết suýt thì rớt ra ngoài, ông trời ơi, từ điển gì đó đắt như vậy mà mua một lèo hết ba quyển?
Lâm Tô Diệp đặt từ điển lên bàn cho bà ta nghiên cứu xem có đáng hay không, rồi lại đưa bún cho bà ta: “Dương Thúy Hoa đền đó.”
Cô cố tình đi khập khiễng vào trong phòng cởi giày lên giường, lấy tiền và phiếu ra nhét vào trong một cái rương gỗ nhỏ có khóa trên giường đất, đây là tủ tiền của riêng cô.
Toa Toa chạy bịch bịch vào trong, giẫm lên ghế nhỏ leo lên giường tiếp tục đuổi theo mẹ phù phù.
Bà Tiết lo sợ thật sự ngã hỏng rồi, hỏi có đi bệnh viện không, bị thương thế nào, trong nhà có dầu thuốc sẽ xoa cho cô.
Lâm Tô Diệp: “Dương Thúy Hoa đưa rồi ạ, lát nữa con tự bôi.” Cô vốn muốn dọa bà Tiết sợ rồi tiếp tục đòi tiền, lúc này thấy bà ta thật sự lo lắng cũng đành đáp: “Con bị bầm tím thôi còn xương cốt không sao cả.”
Bà Tiết thấy cô thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm, kêu Lâm Tô Diệp nghỉ ngơi rồi bế Toa Toa lên: “Con bé ngốc, xem mình thổi đến váng đầu rồi kia kìa.”
Lâm Tô Diệp nói với bà Tiết “Nếu như thấy Lâm Uyển Lệ mẹ nhất định phải nói con ngã gãy xương hông, đang nằm ở nhà.”
Bà Tiết tức giận: “Sao lại tự rủa mình như thế?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ đừng quan tâm, cứ nói như vậy đi.”
Bà Tiết:: “Lúc Dương Thúy Hoa đưa cô về cô đã gãy chưa, cô ta biết không?”
Lâm Tô Diệp: “Không sao.”
Cô còn đang đợi Lâm Uyển Lệ tới cửa nữa.