Chương 594: Đau lòng 1
Cô nói: “Thư viện đang khóa có nguyên tắc khóa của người ta, đây là quy tắc của người ta, con không thể vi phạm.”
Hai đứa trẻ gật đầu đồng ý.
Lâm Tô Diệp cũng không muốn nói đạo lý lớn quá nhiều, từ sau khi học văn hóa, cô phát hiện ra mình cũng không thích bị người ta nói đạo lý.
Đạo lý có ai không hiểu, mấu chốt là có làm được hay không.
Có vài lời nói ra thì dễ nhưng để làm được mới khó.
Ăn xong bữa sáng Lâm Tô Diệp tiễn Tiết Minh Dực ra ngoài, nói vài câu ở cổng, hôm nay Quách Trừng sắp xếp tân gia, anh chắc chắn không về được.
Tiết Minh Dực: “Vừa mới chuyển qua cứ nghỉ ngơi hai ngày trước, chuyện công việc không gấp.”
Lâm Tô Diệp gật đầu, vẫy tay tạm biệt, nhìn theo chiếc xe Jeep đi xa.
Tần Kiến Dân bế Toa Toa dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh ra ngoài, nói với Lâm Tô Diệp: “Em dâu, anh đưa bọn nhỏ đi học đây.”
Lâm Tô Diệp: “Kiến Dân, anh không vội đi làm sao?”
Tần Kiến Dân cười đáp: “Em dâu, em biết cái gì gọi là chức phó không? Chính là có thể nghỉ ngơi nhiều đó, ha ha.”
Toa Toa tự mình mặc váy nhỏ màu xanh quân đội sửa từ quân trang của cha, bên ngoài là áo len màu trắng xanh hở cổ, đều là mẹ may cho.
Cô bé vẫy tay với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, con đi học với các anh đây, chụt, tạm biệt.”
Lâm Tô Diệp vẫy tay: “Nếu như không quen, chúng ta sẽ tới lớp mầm.”
Toa Toa: “Vâng vâng.”
Sẽ không có chuyện không quen, có anh rồi mà.
Lâm Tô Diệp nhìn bóng lưng của bọn họ, Đại Quân cố gắng duy trì tư thế, không chịu khập khiễng, Tiểu Lĩnh thì lại không để ý hình tượng, còn muốn cố tình khoa trương để người khác cho rằng cậu bé què chân.
Cô phải bớt thời gian tới lớp mầm một chuyến, nói chuyện với hiệu trưởng Nghiêm người ta mới được.
Bà Tiết lặng lẽ bảo: “Đánh người thành ra như vậy, sướng chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Còn không phải tự bọn nó đánh sao? Con có ra tay không?”
Bà Tiết bĩu môi: “Còn biết tố cáo.”
Lâm Tô Diệp: “Chỉ mẹ mới biết chắc, không phải các mẹ đã sớm tố cáo rồi sao?”
Bà Tiết tức anh ách đi vào.
Lại nói Tần Kiến Dân bế Toa Toa dẫn hai bé trai đi học, đi đến đầu đường, Tiểu Lĩnh kêu đợi một chút.
Rất nhanh Lam Hải Quân đã đeo cặp sách đi cà nhắc tới, miệng còn ngậm một cái bánh bao.
Tần Kiến Dân: “Ồ, anh em của cha thật không tồi, mới tới đã kết bạn rồi.”
Tiểu Lĩnh cười đáp: “Vương Tiểu Lợi cũng ở đây đấy ạ.”
Cậu bé chào hỏi Lam Hải Quân một tiếng, quan tâm cái mông Lam Hải Quân có đau hay không.
Vốn mình ở nhà nhe răng trợn mắt kêu đau, lúc này gặp mặt Lam Hải Quân có bệnh cùng khổ đột nhiên cậu bé cố gắng vươn lên, cảm thấy mình hẳn nên quan tâm người khác nhiều hơn, phải có một loại phong thái của đại ca.
Lam Hải Quân: “Vẫn được, tối qua ngủ đau thật, làm kiểu gì vẫn thấy khó chịu hết.”
Cậu bé nhìn Tần Kiến Dân: “Cháu chào chú ạ.”
Tần Kiến Dân nở nụ cười, dẫn bọn trẻ tiếp tục đi.
Đến bên trường mẫu giáo, Toa Toa vỗ Tần Kiến Dân: “Chú Tần ơi, qua đó đi.”
Tần Kiến Dân: “Cháu muốn học mầm non sao?”
Toa Toa: “Cháu nói chuyện với bà hiệu trưởng ạ.”
Hôm qua mẹ dẫn tới báo danh, hôm nay không đi học phải nói với hiệu trưởng một tiếng.
Tần Kiến Dân bế cô bé đi qua, Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Hải Lam Quân không hiểu ý, cũng đi theo xem.
Hiệu trưởng Nghiêm đang dạy dỗ mấy cô nuôi dạy trẻ và giáo viên, bắt bẻ bọn họ uốn tóc không được, quần áo eo ót quá bó không được, mặc hoa hòe hoa hoét cũng không được, phải đảm bảo tác phong giản dị gian khổ.
Toa Toa: “Bà hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng Nghiêm liếc mắt đã nhận ra cô bé, hôm qua là mẹ tới đây báo danh, hôm nay lại là cha à? Bà ta đẩy kính mắt: “Cậu là cha của Toa Toa?”
Tần Kiến Dân vội đáp: “Không phải, tôi là chú của con bé.”
Hiệu trưởng Nghiêm lại đánh giá Toa Toa, cô gái nhỏ vốn lớn lên xinh đẹp lại biết ăn vận, hôm qua mặc quần áo mới mà hôm nay lại đổi đồ? Quần áo còn cần thay hăng hái như vậy sao? Tác phong không đúng!
Bà ta vừa định nhắc nhở phải chú ý, lại thấy Toa Toa vẫy bàn tay nhỏ với bà ta.
Toa Toa: “Bà hiệu trưởng, cháu đi học tiểu học đây, sau này lại tới tìm bà chơi nha.”
Hiệu trưởng Nghiêm sững sờ: “Cái gì?”
Toa Toa chỉ vào Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Hai người này là anh của cháu, cháu phải đi học cùng các anh, tạm biệt hiệu trưởng.”
Cô bé ra hiệu cho Tần Kiến Dân mau đi, cũng không thể bị hiệu trưởng Nghiêm túm lại dạy dỗ được.
Tần Kiến Dân hiểu ý, hơi gật đầu với hiệu trưởng Nghiêm rồi bế Toa Toa quay người sải bước rời đi.
Ba bé trai theo sát phía sau, đều đi khập khiễng.
Hiệu trưởng Nghiêm: “!”
Bọn họ là đang hủy hủy đóa hoa tổ quốc, vậy mà lại dám đánh con! Về đây cho tôi!
Tần Kiến Dân có hơi lo lắng: “Con gái, cháu thật sự có thể học lớp bốn sao?”
Tiểu Lĩnh: “Nếu như không được, con với Toa Toa đi học lớp ba được không?”
Đại Quân trừng mắt nhìn cậu bé, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.