Chương 593: Xin lỗi
Cô bé thơm lên mặt anh trai, nhỏ giọng nói: “Anh, xin lỗi.”
Xoa đầu anh, thơm mặt anh xong, Toa Toa lại bắt đầu… gọi hồn!
Cô bé học theo bà Tiết, giống y như đúc, khiến Đại Quân giật nảy mình.
Mông Đại Quân đau nên nằm nghiêng người ngủ, bị cô bé liên tục sờ cũng đã sớm tỉnh rồi. Cậu bé vốn định giả vờ ngủ, lát nữa em gái sẽ về thôi, kết quả cô bé không những không về mà còn bắt đầu… gọi hồn!
Động tĩnh nhỏ này, ngoắt ngoéo phức tạp, lắc lư nghiêng ngả, một lời rất khó nói hết.
Cậu bé vội vàng nhỏ giọng bảo: “Anh không sao.”
Toa Toa nghe thấy anh nói chuyện mới bảo: “Anh, anh đừng sợ, em sẽ gọi hồn cho anh, em gọi giỏi hơn bà nội.”
Cô bé còn muốn bò qua gọi cho Tiểu Lĩnh, kết quả Tiểu Lĩnh ngủ ngáy o o vang phòng.
Cả ngày nay cậu bé rất mệt, sau khi bị đánh mông đau, mới đầu còn nằm sấp trên giường đau đến không ngủ nổi, sau đó ngủ say cũng không biết đau nữa, không những ngủ ngon mà còn ngáy khò khò.
Đại Quân ôm Toa Toa về, vỗ về cô bé, dỗ cô bé ngủ.
Toa Toa ôm cổ anh trai, nằm chung gối với cậu bé ngủ mất.
Trời còn chưa sáng trong nhà đã vang lên tiếng kêu như heo bị chọc tiết của Tiểu Lĩnh: “Á… mông tôi!”
Mới đầu cậu bé nằm sấp, sau đó ngủ say nằm ngửa tứ chi giang rộng, còn không phải đè mông xuống dưới hay sao?
Còn có thể không đau được sao?
Lâm Tô Diệp bị Tiểu Lĩnh đánh thức mới hơi nhúc nhích, Tiết Minh Dực ở bên cạnh vẫn chưa dậy.
Cánh tay rắn chắc của anh ôm eo cô, bàn tay to nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Bên này không có kèn bugle, em ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Anh nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy xuống giường, kiên trì tập thể dục buổi sáng mỗi ngày.
Cô út cũng dậy, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gà kêu mà Tần Kiến Dân học được mới chạy ra mở cửa, cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tần Kiến Dân quan tâm hỏi: “Đại Quân và Tiểu Lĩnh dậy chưa? Tối qua chắc ngủ không ngon phải không?”
Cô út: “Đại Quân chắc chắn không ngủ ngon, còn Tiểu Lĩnh thì ngủ ngáy o o.”
Tần Kiến Dân rón rén nhẹ nhàng đi xem, anh ta chào hỏi bà Tiết một tiếng trước, lại thò người vào vỗ nhẹ lên mông Tiểu Lĩnh: “Còn đau không?”
Tiểu Lĩnh: “Oa… đau chết đi được, đại ca, đau lắm.”
Tần Kiến Dân cười bảo: “Đau thì sửa đi, sau này đừng như thế nữa.”
Anh ta thấy Toa Toa ngủ trong ổ chăn của Đại Quân, Toa Toa vẫn chưa tỉnh, hình như Đại Quân cũng sắp tỉnh rồi. Anh ta xoa đầu Đại Quân: “Đau thì kêu vài tiếng, không cần nhịn.”
Đại Quân chào hỏi anh ta, cũng muốn dậy, khi ngồi dậy mông đau đến mức cậu bé cắn chặt răng, cũng không thể trốn học nữa!
Cậu bé biết xấu hổ hơn Tiểu Lĩnh, cởi sạch quần đánh vào mông thật sự rất xấu hổ.
Cũng may có Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân chịu cùng nên không đến mức… khiến cuộc đời không còn gì tiếc nuối như thế.
Ít nhất thì cuộc đời không còn gì tiếc nuối cũng chia thành ba, chỉ có một phần ba cuộc đời không còn gì tiếc nuối thôi.
Tần Kiến Dân an ủi hai đứa trẻ vài câu, vì Lâm Tô Diệp còn đang ngủ nên anh ta cũng không làm phiền, cùng Tiết Minh Dực và cô út đi thể dục buổi sáng rồi mua bữa sáng.
Đợi bọn họ về rồi, Lâm Tô Diệp cũng dậy, sau khi rửa mặt đang chuẩn bị bữa sáng.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh ngoan ngoãn đứng đợi trong nhà chính, nghiêm túc xin lỗi Lâm Tô Diệp.
Đại Quân: “Con xin lỗi mẹ, sau này con không trốn học nữa, cũng sẽ không để Tiểu Lĩnh trốn học, có chuyện sẽ xin nghỉ.”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, con xin lỗi, con sẽ cố... không trốn học nữa, cũng sẽ không ép Đại Quân trốn học, có chuyện sẽ xin nghỉ.”
Lâm Tô Diệp: “Phải thật sự thay đổi, đừng chỉ nói suông.”
Đại Quân ngoài mặt ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại có một đống sáng kiến, bằng không ở trong mơ cũng sẽ không bày ra một ván cờ lớn như vậy, kéo đám người nam nữ chính và Cố Nguyên Trinh vào nồi, nếu không phải Toa Toa xuất hiện, đám người đó thật sự đã bị cậu bé nấu chín sạch, cậu bé cũng sẽ bị phán tử hình.
Tiểu Lĩnh càng khỏi cần nói, tuổi còn nhỏ đã một thân nghĩa khí giang hồ, học theo Cố Nguyên Trinh tình nghĩa anh em là quan trọng nhất, ai biết lại vì nữ chính nguyên tác mà toi mạng.
Lâm Tô Diệp không sợ bọn trẻ không có tương lai, cũng không sợ sau này Tiểu Lĩnh gặp cảnh khốn cùng, có cô và Tiết Minh Dực ở đây, có thế nào cũng không để cậu bé chịu đói.
Cô chỉ sợ bọn trẻ kiêu ngạo, tự phụ, coi thường pháp luật, hôm nay trốn học, ngày mai thì lăn lộn xã hội, sau này thì phạm pháp, như vậy đứa trẻ này sẽ hỏng.