Chương 592: Chắc chắn đi đánh nhau rồi
Tiểu Lĩnh đích thân đi tiễn như vậy mới trịnh trọng, ở cổng còn lưu luyến chia tay, hẹn sáng ngày mai gặp lại, còn phải cùng nhau viết bản kiểm điểm nữa.
Cậu bé đứng ở cổng: “Đại ca cháu và cô út đâu ạ? Sao vẫn chưa về?”
Bà Tiết: “Chắc chắn đi đánh nhau rồi.”
Trần Thục Anh ở bên cạnh đã sớm nghe được động tĩnh, nhưng người ta đánh con chắc chắn không hy vọng người khác vây xem, dù sao chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cũng không muốn ai tới xem náo nhiệt, cho nên cô ta rất thức thời luôn ở trong nhà, cũng không cho con ra ngoài xem náo nhiệt.
Lúc này nghe thấy không còn chuyện gì nữa, cô ta mượn cơ hội đóng cửa, ra ngoài nói chuyện vài câu với bà Tiết.
Bà Tiết thấy cô ta khách sáo, hơn nữa khi mình nằm ở cổng người ta cũng không ra ngoài xem náo nhiệt, nên ấn tượng về Trần Thục Anh rất tốt.
Bà ta cười nói: “Ngày mai tân gia cô tới nhé.”
Trần Thục Anh: “Chắc chắn rồi ạ.”
Trần Thục Anh tạm biệt, về nhà đóng cửa đi ngủ.
Bà Tiết kêu Tiểu Lĩnh về nhà, cậu bé lại muốn đợi đại ca.
Bà Tiết: “Mông không đau sao?”
Tiểu Lĩnh: “Đau ạ.”
Bà Tiết thở dài: “Đánh lên người con nhưng đau ở lòng mẹ, trái tim này của bà nội cũng đau ngoen ngoét.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, ngoen ngoét là hồ mà.”
Bà Tiết: “…” Tim của đứa trẻ này cũng lớn thật, bà ta lau nước mắt: “Cháu ngoan, sau này chúng ta không thể trốn học nữa, nhé.”
Tiểu Lĩnh không lừa bà nội: “Cháu… sẽ cố hết sức ạ.”
Bà Tiết: “…”
Lão già ơi, ông nói xem ông cũng thèm không phù hộ con cháu tử tế, sao còn cố hết sức nữa chứ?
Nếu như lại thêm một lần nữa, không phải sẽ thật sự bị cha nó đánh gãy chân hay sao?
Ông già chết tiệt nhà ông cũng không phù hộ con cháu cho tốt lại để con cháu bị đòn, thanh minh đoan ngọ không cúng cho ông nữa!
Sau khi Lâm Tô Diệp rửa mặt vốn còn muốn nói chuyện với hai đứa con trai, lại bị Tiết Minh Dực kéo về phòng nghỉ ngơi.
Tiết Minh Dực: “Để bọn nó tự kiểm điểm trước, sáng ngày mai lại nói sau.”
Vừa đánh xong lại cho bọn trẻ sắc mặt tốt sẽ khiến hiệu quả răn dạy giảm xuống.
Lâm Tô Diệp cũng đồng ý.
Tiết Minh Dực thấy bộ dáng buồn bã của cô, mới ngồi bên mép giường nắm tay cô.
Tuy rằng anh rất ít đánh người, trước đây dẫn binh cũng không thích dùng cách xử phạt về thể xác, nhưng con nhỏ không nghe lời, khi nên đánh vẫn phải đánh.
Anh không am hiểu nói lời đường mật, không biết dỗ người thế nào, nhưng sức hành động của anh mạnh, ôm người vào lòng cẩn thận an ủi.
Cuối cùng Tiểu Lĩnh cũng đợi được Tần Kiến Dân.
Tần Kiến Dân giúp cô út đẩy xe đạp, đến cổng còn nói với cô ấy: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tối nay cô út đánh đến sung sướng, tâm trạng rất thoải mái, nhìn thấy Tiểu Lĩnh đứng trong ánh đèn đường trước cổng nhà, bộ dáng nhe răng trợn mắt, cô ấy còn cười rất vui vẻ: “Đáng đời, không nghe lời chị dâu đúng là thiếu đòn, mông nở hoa chưa cháu trai?”
Tiểu Lĩnh lập tức nhào vào lòng Tần Kiến Dân: “Đại ca, cha về rồi.”
Tần Kiến Dân vỗ vai cậu bé, lại hỏi Đại Quân thế nào.
Tiểu Lĩnh: “Buồn lắm ạ.”
Tần Kiến Dân an ủi Tiểu Lĩnh một trận, hẹn sáng ngày mai qua đây thăm bọn họ, anh ta lại nói với cô út vài câu kêu bọn họ về nhà ngủ.
Cô út tạm biệt Tần Kiến Dân, quay người đẩy Tiểu Lĩnh vào nhà: “Mông đau mới nhớ lâu được.”
Tiểu Lĩnh: Nếu như cháu có một cái giáp mông thì tốt rồi.
Cô út đi vào nhà tắm tắm qua, sau đó lên giường, trong phòng thắp nhang muỗi nên không cần mắc màn.
Rèm giữa giường đã kéo, Toa Toa đã ngủ, cô ấy rón rén nhẹ nhàng đi vào.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Toa Toa nằm mơ thấy ác mộng mà tỉnh lại.
Cô bé mơ thấy các anh lại không ngoan, chọc mẹ tức phát khóc, ngực đau không ăn nổi cơm, cô bé cũng rất đau lòng, cô bé nói với cha kêu cha đánh anh thật mạnh.
Cha đánh nát cái mông của anh, anh khóc tu tu, còn mắng cô bé là đồ mách lẻo, xấu xa, không thương cô bé nữa.
Hu hu, không muốn anh bị đánh, không muốn anh bị đánh, phải thương anh.
Cô bé thút tha thút thít giật mình tỉnh giấc.
Trên cửa sổ treo rèm cửa nên trong phòng tối om không nhìn thấy gì.
Toa Toa bò dậy mò mẫm, kéo cái rèm ở giữa ra một chút, sau đó chui ra khỏi ổ chăn của mình bò vào trong ổ chăn của Đại Quân.
Mọi người đều sợ Tiểu Lĩnh đánh quyền sẽ đánh trúng cô bé, cho nên để Tiểu Lĩnh dán vào tường ngủ đầu giường, ở giữa là bà nội, sau đó là Đại Quân, bên trong là Toa Toa và cô út.
Toa Toa mò đến chỗ mông của Đại Quân trước, thổi phù phù, rồi lại bò lên đầu Đại Quân, bàn tay nhỏ dịu dàng xoa mặt cậu bé, cái gối của anh ướt đẫm, có thể thấy đã khóc rất đau lòng.