Chương 596: Đau lòng 3
Phía sau có mấy bạn học nam mười một, mười hai tuổi ngồi ngả ngớn, đang thì thầm nói chuyện riêng, nhìn thấy cô giáo vào cũng không coi là chuyện to tát gì.
Trẻ tới đây đi học đều là con cháu đại viện, khó tránh khỏi có một vài thói hư tật xấu khác với bên ngoài, đặc biệt là mấy đứa trẻ có tính cách kiêu ngạo hoặc là được cưng chiều.
Phần lớn bạn học nhìn thấy giáo viên đi vào đều ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào ba người Đại Quân với vẻ tò mò, Vương Tiểu Lợi lại càng kích động không chịu được, đứng ở đó vẫy tay, chỉ sợ người ta không biết đây là bạn của mình.
Vu Tuệ Mẫn giới thiệu đơn giản về ba anh em một chút, lại kêu hai anh trai chào hỏi các bạn học.
Các bạn học nhìn thấy hai bé trai giống nhau đều vô cùng tò mò, thời buổi này song sinh vẫn rất hiếm có, đặc biệt còn có một em gái xinh xắn như thế.
Trẻ con nhà này ăn gì mà lớn, ai cũng xinh đẹp hết trơn!
Đại Quân: “Chào các bạn, tớ là Tiết Viễn Chinh, xin được quan tâm nhiều hơn.”
Tiểu Lĩnh mở to đôi mắt đen láy, cười ha ha: “Tớ là Tiết Vân Lĩnh, các cậu chắc chắn không biết tại sao tớ lại tên là Tiết Vân Lĩnh đâu, vì trước đây tớ tên Tiết Bàng Bạc, quá khó viết nên tớ bảo thủ trưởng đổi giúp tớ đó!”
Cậu bé nói một cách rất đắc ý.
Có bạn học lập tức hô: “Thủ trưởng nào tốt như thế, mau nói cho tớ, tớ cũng đi tìm ông ấy đổi!”
Tiểu Lĩnh: “Cậu tên gì?”
Không đợi bạn học đó đáp, những bạn học khác đã bật cười ha ha, Vương Tiểu Lợi giành trước nói: “Nó tên Phong Tiêu Ý.”
Tiểu Lĩnh không nghe hiểu: “Viết sao vậy?”
Vu Tuệ Mẫn: “Đều yên lặng chút cho cô, ầm ĩ vớ vẩn, các em giỏi hơn ai hết.”
Hôm qua cô ta kêu người chuyển một bộ bàn ghế mới tới trước mặt, kết quả bị bạn học khác chiếm, cô ta đuổi người về vị trí cũ để cho ba anh em ngồi.
Trong phòng học đều là bàn ghế dài, ngồi ba người vẫn được.
Phần lớn bạn học đều tò mò, nhao nhao khen: “Em gái nhỏ thật xinh đẹp!” “Chào mừng chào mừng!”
Toa Toa đứng dậy khom người với mọi người: “Cảm ơn các anh các chị.”
Mấy nam sinh ngả ngớn ở phía sau cũng bị thu hút tầm nhìn: “Cô ơi, có ý gì ạ, sao con bé cũng ở lớp chúng ta?”
“Đúng đó, đây là chê cười bọn em ấu trĩ như trẻ con sao?”
Không đợi Vu Tiểu Mẫn giải thích, Tiểu Lĩnh đã đứng dậy lớn tiếng nói: “Các bạn học, là như vậy, cha mẹ tớ phải đi làm, bà nội tớ lớn tuổi rồi, lưng không tốt, em gái tớ không ai trông, chúng tớ phải phụ trách chăm em gái.”
Nếu để người ta biết cậu bé trốn học bị đánh vào mông, em gái tới đây học để giám sát bọn họ vậy phải mất mặt bao nhiêu, cho nên ra tay trước để được lợi.
Toa Toa ngửa đầu nhìn cậu bé, ừm, anh trai không chọc mẹ tức thì không bóc mẽ, cô bé phải làm một em gái ngoan.
Vu Tuệ Mẫn vốn còn muốn giải thích, nghe Tiểu Lĩnh nói xong cô ta cũng bớt lời: “Các em cũng học hỏi bạn học Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh một chút đi, em nhìn người ta hiếu thuận bao nhiêu. Cha mẹ bận, cơ thể của bà nội không tốt, còn chủ động giúp chăm em, các em đã làm được gì cho cha mẹ chưa?”
Phía sau có một nam sinh cằm dài phụt một tiếng, bĩu môi châm chọc: “Trong nhà ngay cả bảo mẫu chăm con cũng không có sao?”
Bạn cùng bàn nhỏ giọng thì thầm: “Chắc tám phần là một doanh trưởng, đoàn trưởng nhỏ rồi.”
Bọn họ cũng sợ Vu Tuệ Mẫn nên không dám lớn tiếng nói, chỉ tự mình chế nhạo.
Lam Hải Quân ngồi bên cạnh lại nghe thấy, muốn nói lại bọn họ.
“Vào học!”
Khí thế của Vu Tuệ Mẫn lập tức thay đổi, từ bộ dáng dịu dàng trước khi lên lớp trở nên vô cùng nghiêm túc.
Vu Tuệ Mẫn nghiêm túc hẳn lên, phần lớn các bạn học trong lớp cũng ngồi thẳng người.
Hiển nhiên trong lớp có bạn học mới phải tìm hiểu tình hình, Vu Tuệ Mẫn cho ra vài câu hỏi khá khó kêu các bạn học trong lớp giơ tay phát biểu.
Đụng phải câu hỏi mà toàn bộ bạn học khác đều trả lời không đúng, Vu Tuệ Mẫn kêu Đại Quân trả lời, Đại Quân trả lời đúng hết.
Vu Tuệ Mẫn liếc mắt nhìn nam sinh hàng sau, thật đúng là phế vật, ngay cả một câu hỏi cũng không biết còn đòi ghẻ lạnh bạn học mới.
Cô ta lại chủ động hỏi Tiểu Lĩnh, Tiểu Lĩnh có câu đúng câu sai.
Sau khi nắm rõ như vậy, Vu Tuệ Mẫn cũng biết thành tích của Tiết Viễn Chinh vô cùng xuất sắc, học tập không có một chút vấn đề nào hết, chỉ sợ câu hỏi lớp năm, lớp sáu cũng không làm khó được cậu bé.
Tiết Vân Lĩnh thì không có thành tích ưu tú bằng Tiết Viễn Chinh, nhưng câu hỏi lớp hai lớp ba vẫn còn được, ở lớp coi như hạng trung.
Từ nông thôn với trình độ giáo dục rất thấp qua đây lại không xếp chót, Vu Tuệ Mẫn cảm thấy cũng không tệ.