Chương 597: Đồ nhà quê
Cô ta không nhịn được mà khen: “Thành tích của bạn học Tiết Viễn Chinh đứng đầu lớp chúng ta, qua vài ngày nữa chọn cán bộ lớp, hy vọng sẽ hăng hái báo danh.”
Cô ta thấy Tiết Vân Lĩnh cũng lanh lợi, mới cổ vũ cậu bé: “Đến khi đó Tiết Vân Lĩnh cũng có thể tranh cử chức ủy viên thể dục.”
Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi dẫn dầu vỗ tay bôm bốp, vài nam sinh phía sau lộ ra vẻ mặt bất mãn, khó chịu với chuyện này.
“Đồ nhà quê!”
“Quê mùa!”
“Nhìn hộp bút chì của bọn nó chưa, từ tám trăm năm trước đã chẳng ai thèm dùng rồi.”
Nhưng vì Vu Tuệ Mẫn lợi hại nên bọn họ cũng không dám lớn tiếng cười nhạo.
Toa Toa nhìn giáo viên với hy vọng ngập tràn, mong cô ta có thể đưa ra câu hỏi với mình, nhưng cô giáo lại không hỏi.
Toa Toa cho rằng mình ngồi có hơi thấp, nên cố hết sức rướn thẳng người, còn giơ bàn tay nhỏ lên.
Cô Vu nhìn thấy cô bé giơ bàn tay nhỏ mới cười hỏi: “Bạn học Toa Toa, em muốn đi vệ sinh sao?”
Toa Toa lắc đầu: “Cô ơi, cô cũng đặt câu hỏi cho em đi.”
Vu Tuệ Mẫn bật cười: “Được, cô giáo hỏi em, một cộng một bằng mấy?”
Toa Toa: “…”
Cô, em có phải đồ ngốc đâu!
Đây là tiết ngữ văn chứ không phải tiết toán.
Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của cô bé, Vu Tuệ Mẫn an ủi bảo: “Không sao, em chơi với mọi người là được.”
Toa Toa muốn nói với cô, cô hỏi câu nào khó một chút đi ạ, kết quả cô Vu cho rằng cô bé không biết cả một cộng một bằng mấy, chỉ cười bắt đầu bài học.
Toa Toa từ nhỏ đã giống mẹ và bà nội, chưa bao giờ ngắt việc chính của người lớn, cô bé lặng lẽ cúi đầu với vẻ rất thất vọng.
Phía sau lại truyền tới một giọng nói: “Ranh con không đi học mẫu giáo, lại ở đây phùng má giả làm người mập.”
Vu Tuệ Mẫn ném một viên phấn qua, kêu cậu ta ngậm miệng.
Đại Quân cảm giác được sự mất mác của Toa Toa mới duỗi tay xoa đầu cô bé, Tiểu Lĩnh thì lại làm mặt quỷ khiến cô bé cười hi hi.
Cô Vu hoàn toàn không muốn đặt câu hỏi cho Toa Toa, cô ta cảm thấy một đứa trẻ năm tuổi có thể biết được gì?
Phần lớn còn không nói chuyện lưu loát được.
Một đứa trẻ yên tĩnh ngoan ngoãn, ngồi ở đó không ồn ào làm loạn đã đủ khiến người yêu mến rồi, huống chi Toa Toa lớn lên vô cùng xinh xắn, lại còn nói chuyện lanh lợi rõ ràng.
Vu Tuệ Mẫn vô cùng quan tâm bọn trẻ, ba đứa trẻ xinh đẹp ngồi chung, có ai lại không muốn nhìn thêm vài cái chứ?
Đặc biệt là Đại Quân còn ưu tú như vậy.
Chỉ cần cô ta đưa ra một câu hỏi, không có câu nào cậu bé không tiếp được, trong mười năm đi dạy, lần đầu tiên Vu Tuệ Mẫn được hưởng thụ niềm vui của nghề giáo dục người.
Bạn truyền thụ kiến thức, học sinh nghiêm túc nghe giảng, đáp lại bạn một trăm phần trăm, đáp án còn chính xác như thế, có gì còn khiến một giáo viên vui hơn thế này nữa?
Lại nhìn những học sinh ở phía sau đó, người nào cũng lười biếng, châu đầu ghé tai, có vài học sinh cũng tính là yên tĩnh, nghiêm túc cũng bị kéo theo không sôi nổi cho lắm, chỉ sợ bị người chê cười giả tích cực.
Dù sao trải qua mười năm đó cũng khiến hệ thống giáo dục bị phá hoại nghiêm trọng, từ trên xuống dưới đều không chú trọng vào giáo dục, đám trẻ lại càng cà lơ phất phơ không thích học hành.
Lại nhìn Toa Toa, Vu Tuệ Mẫn thầm kinh ngạc, càng ngày càng cảm thấy có vài học sinh thật không ra làm sao, còn không bằng cả một đứa bé năm tuổi.
Sự im lặng và ngoan ngoãn của Toa Toa làm nổi bật lên vài bé trai vô cùng hư, cô ta điểm tên những bạn học nam đó, kêu bọn họ nghiêm túc nghe giảng một chút.
Vài nam sinh đó cảm thấy cô gái nhỏ này giống như gương chiếu yêu, đột nhiên khiến mình càng ngày càng không chịu nổi.
Bọn họ ồn ào nói Toa Toa cùng vào lớp bốn không phù hợp, kêu cô bé đi lớp mầm: “Ngoan thì có tác dụng gì, rối gỗ còn ngoan hơn, sao không tới học?”
Vu Tuệ Mẫn cầm thước gõ lên bàn học: “Đều im miệng hết cho tôi, mình không có ích lại trách người khác ưu tú sao?”
Đợi khi cô ta nhìn về phía Toa Toa và Đại Quân, vẻ mặt lại tươi cười.
Toa Toa người ta ngoan quán, khi giáo viên giảng bài cô bé yên lặng nghe, không nhìn thấy bảng đen thì sẽ ngồi xổm trên ghế, chống bàn tay nhỏ lên bàn thò đầu lên nhìn.
Cô giáo kêu đọc sách, cô bé sẽ đọc chung với Đại Quân, giáo viên kêu viết chữ cô bé sẽ dùng ngón tay nhỏ vẽ lên bàn học.
Cho dù có học được hay không nhưng thái độ của người ta rất cố gắng.