Chương 598: Ghét bỏ
Vu Tuệ Mẫn vô cùng quan tâm và chăm sóc Toa Toa, lúc các bạn học làm bài tập cô ta sẽ chủ động hỏi có khát không, có đói không, có muốn đi ra cửa hoạt động một chút không.
Toa Toa đều cười cảm ơn, nói không sao, có thể kiên trì được.
Cô Vu càng thích cô bé hơn.
Vài bé trai đó lại rất nhắm vào Toa Toa, cảm thấy một cô bé nhỏ tới lớp bốn đi học làm gì? Ảnh hưởng đến hình tượng của bọn họ!
Tiết thứ ba vẫn là tiết ngữ văn, Vu Tuệ Mẫn càng thêm hỏi han ân cần Toa Toa.
Nam sinh mặt dài nói với vẻ kỳ quái: “Cô ơi, bọn em là tiểu học chứ không phải trường mẫu giáo, trông trẻ vẫn nên tới trường mẫu giáo thì tốt hơn.”
“Đúng đó, yên tĩnh ngoan ngoãn thì ghê gớm lắm sao? Nó tới đây học hay là tới đây làm khúc gỗ?”
“Không biết làm đề thì nó tới làm gì?”
Nữ sinh mày rậm mắt to đó không vui: “Các cậu có phiền không thế, người ta ngồi đó không nói chuyện, không đi lung tung, ngược lại các cậu lải nhải liên tục, còn không biết xấu hổ nói người khác.”
“Ê, Phan Thược Dược chắc chắn nhìn trúng thằng bảnh bao mới tới rồi chứ gì, muốn kết đối tượng với người ta rồi!” Có nam sinh tức giận nói một câu kỳ cục.
Phan Thược Dược tức đến đỏ bừng mặt.
Vu Tuệ Mẫn mặt mày u ám, lạnh lùng nói: “Mã Minh, Cát Phong, hai em đứng dậy cho tôi!”
Hai bạn học ngả ngớn đứng lên, vẻ mặt bướng bỉnh vênh ngược lên trời.
Có vài đứa trẻ ỷ vào người nhà mà đứa này ngang ngược kiêu ngạo hơn đứa kia, trước đây hoàn toàn không coi giáo viên ra gì, sau này thủ trưởng cảm thấy như vậy không được, mới tìm một người lợi hại từ đại viện tới quản lý bọn họ.
Mấy bé trai khoảng mười tuổi này, tam quan chưa trưởng thành, chỉ biết học thói xấu của người khác, học khí khái nam nhân thành côn đồ, học nghĩa khí thành thổ phỉ, cả ngày chỉ muốn gây chút chuyện.
Nhưng đến sau mười lăm tuổi phần lớn lại hiểu chuyện lạ thường, sắp xếp cho tòng quân, tìm công việc cũng không còn làm chuyện ấu trĩ nữa, cho nên người lớn cũng không hoàn toàn coi là chuyện gì.
Vu Tuệ Mẫn cầm thước đi đến trước mặt hai đứa trẻ, lạnh lùng nói: “Người ta ngồi ở đó ngoan ngoãn nghe giảng, còn các em thì mông lắp thêm cánh nhấc chân là có thể bay đúng không? Ngồi ở đó ngả đông nghiêng tây, không biết thẳng người! Đứa nào mồm cũng treo vài cái loa, há miệng là lải nhà lải nhải không ngừng. Các em ngoại trừ ăn hơn người ta vài năm cơm gạo thì có chỗ nào mạnh hơn trẻ con năm tuổi sao?”
Cát Phong một không phục hai khó chịu: “Cô ơi, tốt xấu gì bọn em cũng là học sinh lớp bốn, biết học đấy nhé.”
Một đứa nhỏ như nó biết làm cái gì?
Toa Toa thấy Cát Phong gây khó dễ với giáo viên thích mình, lập tức đứng dậy: “Em cũng biết học!”
Cát Phong phụt một tiếng: “Mày biết ăn thì có.”
Toa Toa bật cười: “Thế anh không biết ăn à?”
Vẻ mặt của Cát Phong thay đổi: “Con nhãi thối.”
Sắc mặt của Đại Quân lạnh lùng, Tiểu Lĩnh cũng nói lại: “Cậu mắng ai đấy?”
Lam Hải Quân: “Cát Phong, không phục thì ra ngoài đánh một trận!”
Vương Tiểu Lợi: “Cả tớ nữa!”
Ngày đầu tiên cậu ta chuyển qua đây cũng chính đám người Cát Phong đã nói cha cậu ta là tham mưu không mang trưởng, đánh rắm cũng không vang, đi đâu cũng chèn ép cậu ta, khiến cho các bạn học khác cũng không dám tốt với cậu ta, chỉ sợ bị đám người Cát Phong nhạo báng, cậu ta tới đây được một thời gian ngay cả một người bạn chân chính cũng không có.
Bây giờ Đại Quân và Tiểu Lĩnh đã tới, cậu ta nhất định phải ở cùng một trận tuyến!
Vu Tuệ Mẫn: “Im lặng hết cho tôi!”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Cát Phong và Mã Minh: “Hai em còn không nghiêm túc, lần sau sẽ gọi phụ huynh đến.”
Cát Phong lại mang bộ dáng không để tâm, gọi phụ huynh thì ghê gớm lắm sao, em sợ đến khi đó cô lại gật đầu khom lưng nhận lỗi thì có.
Nhưng suy cho cùng cậu ta cũng không dám đối nghịch với Vu Tuệ Mẫn, vì Vu Tuệ Mẫn có thượng phương bảo kiếm ở chỗ thủ trưởng, đến khi đó muốn đánh học sinh, người trong nhà cũng không được phép quản.
Vu Tuệ Mẫn lại an ủi Toa Toa vài câu, kêu cô bé đừng so đo với nam sinh.
Toa Toa: “Em nghe cô, cô Vu thật tốt.”
Cát Phong bĩu môi: “Đồ nịnh bợ.”
Lần này Tiểu Lĩnh nghe thấy, cậu bé cầm ná thun muốn lén lút bắn Cát Phong một cái, bảo đảm đánh sưng cái đầu nó.
Đại Quân giữ lại, liếc mắt nhìn cậu bé.
Toa Toa cũng nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nghe giảng thôi.