Chương 599: Anh, anh sai rồi
Khi giảng bài, Vu Tuệ Mẫn vừa vặn nói đến đội xích vệ Hồng Hồ, vừa cười vừa hỏi các bạn học có biết hát lời ca trong này không: “Giáo viên âm nhạc đã dạy, bàn tay cầm đĩa gõ vào nhau…” Cô ta dẫn đầu hát hai câu, có vài học sinh ít ỏi cũng hát vài câu theo.
Vu Tuệ Mẫn: “Có bạn học nào có thể hát không?”
Phan Thược Dược: “Cô ơi, em biết hát khúc sau.”
Vu Tuệ Mẫn lại hỏi còn có ai có thể hát chung với bạn học Phan Thược Dược không, cô ta nhìn về phía Đại Quân: “Bạn học Tiết Viễn Chinh, em có thể không?”
Hát sao?
Đại Quân từ chối! Cậu bé quả quyết lắc đầu, biết cũng nói thành không.
Toa Toa giơ bàn tay nhỏ: “Cô ơi, em biết!”
Mỗi lần cô bé nghe radio cũng không phải nghe uổng phí, trong Kèn nhỏ có rất nhiều bài hát.
Cô Vu cho cô bé đứng hát chung với Phan Thược Dược: “… Trăng cong cong chiếu trên tòa nhà cao tầng…”
Giọng của Phan Thược Dược trong trẻo, của Toa Toa thì lại ngọt ngào, tiếng hát vang vọng trong phòng học khiến Vu Tuệ Mẫn nghe được mà rất vui vẻ.
Cô ta dẫn đầu vỗ tay: Hát không tồi, tuy rằng bạn học Toa Toa nhỏ người nhưng hát rất hay.”
Phan Thược Dược cũng rất thích Toa Toa, cười nói: “Bé xíu như vậy đã lợi hại thế rồi, còn hát chuẩn hơn chị nhiều!”
Toa Toa vội vàng xua tay: “Không đâu không đâu, là do ngày nào em cũng nghe radio đó.”
Vu Tuệ Mẫn thấy cô bé có thể nhớ được ca từ, trí nhớ không tệ, không nhịn được mới hỏi cô bé nội dung giảng trong lớp: “Toa Toa có thể nhớ được bao nhiêu?”
Toa Toa khiêm tốn: “Chỉ nhớ mang máng thôi ạ.”
Toa Toa: “Cô ơi, trí nhớ của em gái em tốt lắm, con bé có thể nhớ được đó.”
Vu Tuệ Mẫn có hơi ngạc nhiên, hỏi thử một câu.
Đôi mắt to của Toa Toa sáng ngời, cuối cùng cô giáo cũng đặt câu hỏi với mình rồi!
Toàn bộ đều nghiêm túc đáp đúng.
Vu Tuệ Mẫn: “Thật lợi hại!”
Vương Tiểu Lợi: “Ba tuổi em ấy đã biết học thuộc lời trích của lãnh tụ rồi đấy ạ.”
Cát Phong còn muốn chế nhạo, nhưng Lam Hải Quân đã giành trước, nói: “Phế vậy, nói nhiều, không phục thì đánh một trận đi!”
Cát Phong tức anh ách.
Vu Tuệ Mẫn cảm khái: “Các em học sinh, trước đây Toa Toa người ta ở nông thôn không có điều kiện học hành, còn các em ở quân khu không lo ăn uống, các em phải từ từ nghĩ lại đi.”
Cô ta càng thêm ôn hòa với Toa Toa hơn, còn đưa một cái đệm ngồi của mình cho cô bé ngồi.
Toa Toa vội nói: “Cô ơi, mẹ em đã đan cho em rồi, hôm nay em quên mang ạ.”
Hôm nay cô bé cũng không biết cô giáo có cho học cùng hay không, chỉ tới để hỏi thử thôi.
Vì Toa Toa thể hiện ra năng lực học hành của mình, Vu Tuệ Mẫn cũng nổi lên hứng thú, có câu hỏi sẽ hỏi Đại Quân và Toa Toa.
Đại Quân không thích nói chuyện, hỏi nhiều còn hơi nhíu mày lại, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Nhưng Toa Toa lại không vậy, cô bé luôn đáp lại câu hỏi một cách rất nghiêm túc.
Ngược lại Vu Tuệ Mẫn thông cảm cho cô bé nhỏ người, đừng khiến cổ họng mệt quá.
Bị hai anh em này so sánh, các bạn học ban đầu ai nấy cũng ảm đạm ủ rũ, theo quan điểm của Vu Tuệ Mẫn đều nên vứt!
Tiết thứ tư là tiết âm nhạc, cô giáo không có ở đây nên có thể tự học.
Vu Tuệ Mẫn ở trước mặt phê bài tập về nhà, giám sát các học sinh tự học.
Toa Toa người nhỏ sức yếu, gần đến trưa đã buồn ngủ, lúc này không thể kiên trì được muốn nhoài người lên bàn ngủ.
Nhưng cô bé chân nhỏ người ngắn, nhoài không tới được bàn học, mà chỉ có thể ngồi ở đó gà gật cái đầu nhỏ.
Đại Quân thấy thế mới cởi áo khoác của mình ra đắp cho cô bé, ôm cô bé lên chân để cô bé dựa vào lòng mình ngủ.
Cậu bé ôm em gái ngủ, nhưng vẫn không chậm trễ việc đọc sách và làm bài tập, chỉ là mông càng đau hơn một chút.
Vu Tuệ Mẫn nhìn mà cảm động vô cùng, Tiết Viễn Chinh là một đứa trẻ tốt, lớn lên đẹp trai, tính cách tốt, thành tích giỏi, còn hiếu thuận với cha mẹ và thương yêu em gái.
Ánh mắt của cô ta nhìn Đại Quân đã bắt đầu lấp lánh sao.
Ngủ nửa tiết Toa Toa đã đỡ mệt, ngáp một cái mở mắt, nhìn Đại Quân và cười: “Anh.”
Đại Quân cầm khăn tay lau nước miếng ở miệng cho cô bé: “Dậy đi, lát nữa tan học có thể về nhà ăn cơm.”
Toa Toa ngồi dậy dụi mắt, rồi lại thò đầu nhìn bài tập về nhà của Tiểu Lĩnh, nhắc nhở cậu bé: “Anh, anh làm sai rồi.”