Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600. Mông Anh Không Đau Sao

Chương 600. Mông anh không đau sao Chương 600. Mông anh không đau sao

Chương 600: Mông anh không đau sao

Tiểu Lĩnh thò đầu nhìn của Đại Quân, sai sao? Cậu bé lừa Toa Toa: “Toa Toa, em viết cho anh đi.”

Toa Toa đảo trắng mắt nhìn cậu bé: “Mông anh không đau sao?”

Tiểu Lĩnh xì một tiếng.

Hết tiết cậu bé đều chạy ra ngoài chơi, vào tiết cậu bé lại ngồi không thành thật, thi thoảng phải đứng trung bình tấn nghe giảng vì mông đau.

Đại Quân ngược lại không có bao nhiêu vẻ khác thường, nhưng nhìn cậu bé cắn răng căng cơ, chắc hẳn cũng đang nhịn.

Chuông tan tiết vang lên, lớp trưởng nói tan học.

Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi lập tức lao tới gọi bọn họ cùng nhau tan học.

Đại Quân bế Toa Toa xuống đất, mình lại ngồi xổm xuống: “Anh cõng em.”

Toa Toa lắc đầu: “Anh ơi không cần, em tự đi được.”

Mông anh còn đau mà, nhưng cô bé không thể nói ra, tránh cho bạn học biết chuyện cười của anh trai.

Tiểu Lĩnh nói mình sức lớn sẽ cõng cô bé, cô bé cũng không cần.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh nắm tay cô bé đi ra ngoài.

Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi tranh nhau đi bên cạnh bọn trẻ, lại giành nhau đối xử tốt với bọn họ, nói đợi buổi tối tan học lại cùng nhau thi bắn ná thun, còn muốn tặng truyện tranh cho Đại Quân.

Thấy anh trai được chào đón như vậy Toa Toa cũng vui vẻ, phải nói cho mẹ để mẹ cũng vui.

Cát Phong và mấy người Mã Minh cũng đi ngang qua bọn trẻ, không nhịn được còn chế nhạo: “Bao giờ mời một bảo mẫu tới chăm trẻ đi.”

Toa Toa: “Ôi, có người cơ thể lớn mà đầu óc không lớn, còn có tác dụng gì?” Cô bé còn khuyên Tiểu Lĩnh: “Anh hai, anh nhìn thấy chưa, anh không thể như thế đâu đấy.”

Tiểu Lĩnh có hơi mất mặt, nhỏ giọng bảo: “Tiểu tổ tông, em nói người khác thì nói người khác, không cần nhắc đến anh đâu.”

Toa Toa: “Vậy em không thể lo lắng thay mẹ sao? Nếu như anh giống như anh ta vậy mẹ chúng ta sẽ buồn bao nhiêu, anh nghĩ mà xem?”

Tiểu Lĩnh: “Tiểu tổ tông, anh không dám, cũng không dám trốn học nữa đâu, anh xin thề! Nếu còn trốn học nữa vậy để anh ngày nào cũng ngã vào hố xí đi!”

Ha ha ha ha.

Lần này ngay cả Đại Quân cũng không nhịn được mà bật cười.

Buổi trưa Tiết Minh Dực và cô út không ở nhà, chỉ có năm người bọn họ ăn cơm.

Buổi tối Trịnh Viện Triều mang theo một ít hoa quả và rau dưa trong xe tới, là Tiểu Thẩm thu thập được cho Lâm Tô Diệp.

Hôm nay trong nhà tự mình nhóm lửa, làm vài món gia đình quen thuộc cho đám trẻ.

Lâm Tô Diệp hỏi bọn trẻ cảm giác đi học ngày đầu tiên, đặc biệt là Toa Toa: “Bé ngoan, có mệt không, nếu như không thoải mái vẫn nên tới lớp mầm đi. Thời gian chơi ở lớp mầm nhiều, không cần ngồi mãi mệt như thế.”

Một lần ngồi tận bốn mươi phút đối với trẻ con rất mất sức, nhưng lớp mầm thì lại không cần.

Toa Toa: “Mẹ, con không mệt. lên lớp giáo viên kêu con hát cho các bạn học nghe, tan lớp con còn dẫn anh cả ra ngoài chơi đó.”

Tiểu Lĩnh vừa tan lớp đã chạy ra ngoài chơi với các bạn học, có Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi tiên cử, cậu bé không hề có cảm giác xa lạ chút nào.

Đại Quân thì khá yên tĩnh cũng khá xa cách những đứa trẻ lạ, sẽ không lập tức quen thuộc và gần gũi với ai, người khác chủ động tìm cậu bé, cậu bé cũng chỉ nói vài câu đơn giản chứ không nói nhiều.

Tan tiết, cậu bé thích đọc sách.

Toa Toa kéo cậu bé ra ngoài đi dạo, hoạt động một chút, vì mẹ nói phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.

Toa Toa tổng kết: “Mẹ không cần lo đâu ạ, tất cả mọi người đều thích bọn con.”

Thời gian chỉ một buổi sáng, anh hai đã dùng ná thun chinh phục vài bé trai, bọn họ đều phục sát đất, nhao nhao mời cậu bé chơi cùng.

Đương nhiên cô bé và anh cả cũng rất được chào đón, rất nhiều bạn học nữ đều chủ động tìm bọn họ nói chuyện, Phan Thược Dược còn tặng cô bé đồ chơi và kẹo nữa, nhưng cô bé đều không lấy, anh cả cũng không cho.

Ba bé trai không hẹn mà cùng bỏ qua mấy người Cát Phong và Mã Minh đó, hoàn toàn không coi bọn họ là chuyện gì.

Ngày đầu tiên đi học vẫn không cần làm phiền mẹ.

Lâm Tô Diệp lại hỏi Đại Quân và Tiểu Lĩnh, thấy bọn trẻ nói tương tự cũng yên lòng. Ba đứa trẻ ở chung tóm lại sức vẫn lớn hơn một đứa, không dễ bị chèn ép và bắt nạt.

Tiểu Lĩnh thì không thành vấn đề, đi đến đâu cũng có thể kết bạn, còn Đại Quân lại quá mức yên tĩnh không thích giao lưu, học hành lại dễ được giáo viên yêu thích, thường sẽ bị một vài nam sinh nghịch ngợm chèn ép.

Cô lại kêu bọn trẻ nhớ bôi thuốc.

Tuy rằng đánh đến sưng đỏ phát tím nhưng chung quy lũ trẻ cũng không liều mạng đánh, cho nên cũng không có sứt da chảy máu mà chỉ tụ máu, phải dùng thuốc mỡ bôi đẩy ra, tự mình hấp thụ tiêu sưng giảm ứ.

Bình Luận (0)
Comment