Chương 601: Tân gia
Bây giờ buổi trưa đã không ngủ trưa nữa, ăn cơm xong là đi học, khoảng ba rưỡi đến bốn giờ chiều là tan học.
Lâm Tô Diệp kêu bọn trẻ tan học về thẳng nhà, chiều nay mọi người qua đây tân gia.
Ăn cơm xong, cô và bà Tiết ở nhà thu dọn một chút, rất nhanh Quách Trừng đã dẫn người tới đây đưa bàn ghế, bộ đồ ăn, đậu phộng hạt dưa, nói ba, bốn giờ chiều mọi người sẽ qua đây náo nhiệt, còn kêu bà Tiết và Lâm Tô Diệp không cần làm gì cả, anh ta sẽ toàn quyền phụ trách.
Trần Thục Anh cũng qua đây giúp, tặng cho Lâm Tô Diệp một cái phích nước hình hoa đỏ, thời buổi này chẳng nhà ai chê phích nước nhiều hết.
Lâm Tô Diệp vội cảm ơn, mời cô ta vào nhà ngồi nói chuyện.
Trần Thục Anh quan sát căn nhà.
Bố cục cũng không khác nhà người ta bao nhiêu, đều là trong tường gạch đỏ quét vôi trắng, ở giữa giường đất to phòng tây đóng thanh sắt, treo rèm ngăn ra.
Nhưng trên tường nhà Lâm Tô Diệp người ta treo tranh, có nhân vật, phong cảnh, hoa cỏ, động vật, nhìn giống như bột màu, màu nước thậm chí còn tranh có màu, đủ loại đều có, nhìn sáng sủa, bổ mắt, từ đó nói thế nào nhỉ?
Thật vẻ vang cho kẻ hè này!
Cô ta khen không dứt miệng: “Chị dâu, tranh này của cô mua ở đâu, thật đẹp.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Bêu xấu rồi, tôi nhàn rỗi không có việc gì nên vẽ lung tung vài đường thôi.”
Trần Thục Anh ngạc nhiên nói: “Chị dâu, tùy tiện vẽ vài đường mà đẹp như vậy sao, nếu như cô chăm chỉ luyện tập thì thật giống họa sĩ lớn rồi đó.”
Lâm Tô Diệp vội khiêm tốn nói không lợi hại như thế.
Cô và Trần Thục Anh lại bàn đến lớn nhỏ, Trần Thục Anh lớn hơn cô vài tuổi, cô gọi Trần Thục Anh là chị dâu.
Trần Thục Anh cười đáp: “Cô trẻ hơn tôi nhiều như vậy, tôi gọi cô là chị dâu cũng có hơi không thuận miệng, chỉ vì chức vụ của tham mưu Tiết cao, ha ha .”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, thấy cô ta thích tranh của mình như vậy mới hào phóng tặng cho cô ta một bức.
Cô vẫn còn không ít tranh chưa treo, đều là phong cảnh nông thôn, những con đường nhỏ đầy hoa tươi, sân nhỏ nông gia…
Trần Thục Anh thấy bức nào cũng đẹp, thích không rời tay, không biết nên lấy bức nào, cuối cùng chọn một bức sân nhỏ nông gia, có gà trống gà mái chạy đầy đất, có bé gái tập tễnh học đi, một cây lựu nở hoa um tùm, bên cạnh còn có mật hạnh màu vàng dẫn đến đàn gà đều chạy tới mổ…
Đây là khung cảnh mà mình thích, đáng tiếc chưa từng được ở.
Cô ta cảm ơn Lâm Tô Diệp, cầm bức tranh yêu thích về nhà, cẩn thận treo bên cạnh gương soi trên tường phòng ngủ phía đông, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy, lúc soi gương cũng sẽ nhìn một cái.
Cô ta thấy trong sân nhà mình và nhà Lâm Tô Diệp đều trống huơ trống hoác, mới ra ngoài đi tới nhà người quen hỏi mua vài luống hoa hồng và tử vi đẻ nhánh, cầm về trồng cho hai nhà.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết đều thích hoa cỏ, ở nhà cũng trông không ít, nhưng tới bên này vẫn chưa kịp làm.
Khoảng bốn giờ, Quách Trừng mang cơm đặt từ nhà ăn qua, bánh bao to đựng trong giỏ, còn rau thì dùng thúng đưa tới, đều là những loại rau hiện có trong vườn nhà, mặt khác cũng có đĩa to củ cải khoai tây xào thịt, cần phải cho người tới tân gia ăn no uống đủ.
Tiểu Võ và Tiểu Triệu bận trước bận sau, vô cùng chăm chỉ.
Quách Trừng thân là nhân viên hậu cần chuyên phụ trách mảng này, gọi ai tới tân gia đều đã có tính toán, bên mấy vị thủ trưởng thì không cần phải mời, chỉ mời những đồng nghiệp đồng cấp và thấp hơn một hai cấp có công việc qua lại với Tiết Minh Dực.
Tham mưu trưởng, phó tham mưu trưởng, tham mưu và chủ nhiệm bộ phận chính trị, phó chủ nhiệm, cộng thêm chính ủy đoàn, đoàn trưởng có quan hệ với Tiết Minh Dực và sống ở nơi này, lại gọi cả chủ nhiệm trị an và đội trưởng ở đây tới nốt, dù sao hôm qua cũng có qua lại vì chuyện của Đại Quân và Tiểu Lĩnh, cũng nên thuận tiện nói chuyện vài câu, tránh cho lại có gì khúc mắc.
Chủ nhiệm chính trị cũng sợ đắc tội với phụ huynh đứa trẻ.
Bọn họ có người tự mình tới, có người dẫn vợ đi cùng, cũng có người dẫn cả con tới, nếu đã tới tân gia hiển nhiên cũng phải mang quà, có người tặng chậu tráng men, có người tặng gương, cũng có người tặng khăn mặt… người không tặng vật thực thì tặng vài đồng tiền hoặc phiếu lương vài cân.
Hiển nhiên Lưu Phụng Mai và Lý Lan Tú đều tới, tham mưu Vương thì lại tới cùng đoàn trưởng Trương và vài người khác.