Chương 602: Không cách nào so
Chồng của Lý Lan Tú là chính ủy viên Phùng hiện tại đã thăng chức, nhưng thường trú ở bộ chỉ huy sư đoàn, số lần qua đây không nhiều, hôm nay không đúng dịp nên không đến.
Có Quách Trừng và Trần Thục Anh giúp giới thiệu, Lâm Tô Diệp cũng làm quen với người khác tới đây.
Lưu Phụng Mai giọng to, sau khi cô ta tới một mình như bằng mấy người, trong sân lập tức vang lên tiếng cười.
Từ khi bắt ép Lâm Uyển Tinh, đòi tiền về, đuổi tham mưu Vương đi ngửi mùi chân thối, Lưu Phụng Mai thoải mái như được ăn nhân sâm, nụ cười thường trực trên môi, tuy rằng bây giờ heo ăn bị vài đồng chí nữ chê cười, nhưng bản thân cô ta lại không thấy sao cả.
Cô ta kéo Lâm Tô Diệp tới một cách vô cùng thân thiết.
Lâm Tô Diệp còn phải tiếp đón những người khác, cũng không tiện nói chuyện với mình cô ta, nên kêu cô ta nói chuyện với bà Tiết.
Vì Tiết Minh Dực không ở nhà nên Quách Trừng phụ trách tiếp đón các đồng chí nam, mà Lâm Tô Diệp lớn lên quá đẹp, có vài đồng chí nam không tiện nói chuyện nhiều với cô.
Đoàn trưởng Trương uống hai ly rượu trước, rồi nói với Lâm Tô Diệp: “Em dâu, ông anh không có triển vọng, chuyển ngành rồi cũng không tốt hơn trước đây, càng không có cách nào so với lão Tiết.”
Trong lời nói đều là hy vọng Lâm Tô Diệp đừng vì lão Tiết thành đạt mà coi thường anh ta.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Đoàn trưởng Trương nói thế nào, đều là người một nhà cả.”
Nếu Quách Trừng đã có thể mời tới tân gia, vậy chắc hẳn là có quan hệ không tệ, dù sao lúc đầu cũng đã từng ăn cơm chung ở quân khu, hiển nhiên phải nể mặt rồi.
Nhưng cô nhìn vẻ mặt chán chường của đoàn trưởng Trương, đôi mày nhíu thành chữ xuyên, phỏng chừng chuyển ngành cũng không được như ý.
Lưu Phụng Mai lén kể với cô ta đoàn trưởng Trương chuyển ngành tới bên này làm phó đội trưởng cục công an bên đây, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó đoàn trưởng bị giảm nửa cấp, nhưng chức vụ không thể so được với trước kia.
Anh ta vốn nên ở phòng được sắp xếp tại khu tập thể công an, nhưng vì cục công an có không ít công an đều là quân nhân chuyển ngành, bọn họ nhà ở thiếu thốn nên bàn bạc mượn chỗ ở bên quân khu. Đơn vị anh em giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình, khu tập thể quân khu lại rộng rãi, tạm thời chỗ ở cũng nhiều.
Lâm Tô Diệp không quan tâm nữa mà đi tiếp đón những người khác, ai biết đoàn trưởng Trương lại cầm cốc rượu mời cô và bà Tiết: “Không thấy em gái đâu vậy?”
Lâm Tô Diệp không vui, hơi nhíu mày.
Quách Trừng thấy tình hình không ổn, mới đi lên khoác vai đoàn trưởng Trương, cười nói: “Nào nào, tôi uống với anh.”
Lưu Phụng Mai nói với Lâm Tô Diệp: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta có nhìn trúng vài thanh niên nữ nhưng người ta không đồng ý làm mẹ kế, anh ta nói phụ nữ toàn nịnh bợ. Sau này tìm được một cô vợ tái giá ở nông thôn, dẫn theo đứa con gái nhỏ qua đây, cả gia đình cãi nhau ỏm tỏi, cả ngày sống không thoải mái.”
Vương Phúc Thuận thấy đoàn trưởng Trương có xu thế kể khổ ở đây, mới chủ động kéo anh ta tạm biệt Lâm Tô Diệp và bà Tiết.
Bọn họ vừa đi, bầu không khí đã thoải mái hơn rất nhiều.
Chủ nhiệm Khưu nói với Quách Trừng: “Sao lại mời anh ta tới? Bỗng dưng mang ngột ngạt tới cho người ta sao?”
Quách Trừng vội đáp: “Chủ nhiệm, ông đừng nghi oan cho tôi, tôi cũng không ngốc, tôi có mời anh ta tới sao? Là anh ta tự mình tới, nói trước đây là đoàn trưởng cùng một quân đội với đoàn trưởng Tiết, tôi còn có thể chặn cửa không cho vào sao?”
Chủ nhiệm Khưu không nói gì nữa, ông ta tới đây góp vui, muốn xem Lâm Tô Diệp đã vung chổi đánh con mà Tiểu Lĩnh nói thế nào. Trước đó Quách Trừng luôn nói đẹp, cực đẹp, ông ta còn không tưởng tượng ra được, cảm thấy có đẹp cỡ nào cũng chỉ là hai con mắt một cái miệng mà thôi, cùng lắm thì như diễn viên chính đoàn văn công, kết quả vừa gặp đã phục thật rồi.
Người ta là đẹp thật, chẳng trách tham mưu Tiết lại thương vợ như thế, cô vợ vừa nổi giận đã tự mình lái xe về nhà dạy con.
Đoàn trưởng Trương ở đó lải nhải miết, nếu như tham mưu Tiết biết, còn không phải sẽ tức giận hay sao? Nói không chừng còn trách những cán bộ công tác chính trị như bọn họ không biết làm việc.
Chủ nhiệm trị an và đội trưởng cũng mong chủ nhiệm Khưu giúp tiến cử, mời rượu Lâm Tô Diệp và bà Tiết, nói về chuyện hôm qua một chút.
Lâm Tô Diệp lại chủ động xin lỗi bọn họ: “Thật sự xin lỗi, hai đứa con trai của tôi nghịch quá, vừa mới tới đây nhiều chỗ tò mò, đã rước thêm phiền phức cho mọi người rồi.”