Chương 603: Không dám quấy rầy
Cô người đẹp tính cách dịu dàng, cười lên ngọt ngào xinh đẹp như thế, chủ nhiệm trị an được thương mà sợ, vội nói không dám không dám.
Chủ nhiệm Khưu cười bảo: “Nếu như muốn mượn sách đọc, cứ việc vào trong chọn.”
Lâm Tô Diệp lại vội nói cảm ơn, khen bọn họ ôn hòa, không ra vẻ: “Chúng tôi từ nông thôn tới đây vốn rất thấp thỏm, chỉ sợ không có kiến thức mà mất mặt, mọi người nhiệt tình và bao dung như vậy thật sự khiến tôi rất thoải mái, cũng không khác gì ở quê nhà cả, cảm ơn mọi người.”
Vài người phụ nữ không quen Lâm Tô Diệp đưa mắt nhìn nhau, đều có hơi không dám tin, không phải nói vợ tham mưu Tiết là phụ nữ nông thôn, không có văn hóa, không có kiến thức hay sao, sao lại biết nói chuyện như vậy?
Cũng chẳng trách tham mưu Tiết lại thương cô như thế.
Vài người phụ nữ nhao nhao thể hiện ý tốt với Lâm Tô Diệp, biết cô biết may quần áo, đan áo len, vẽ tranh, đều nói muốn mời cô dạy đan áo len.
Hiển nhiên Lâm Tô Diệp không từ chối, áo len xã giao cũng là xã giao, là chuyện cần thiết của những người phụ nữ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí hòa hợp lại náo nhiệt, mọi người trò chuyện với nhau vui vẻ.
Chủ nhiệm Khưu nhìn thời gian, vốn định ăn xong rồi thì dẫn nhóm đàn ông tạm biệt, để nhóm phụ nữ ở lại nói chuyện với Lâm Tô Diệp.
Nhưng chưa đợi ông ta mở miệng đã thấy thượng cấp trên đầu mình tới, ông ta lập tức sững sờ, nhìn về phía Quách Trừng.
Quách Trừng cũng khó hiểu, nhưng tốt xấu gì cũng chuyên phụ trách chuyện này nên có kinh nghiệm, anh ta lập tức cùng chủ nhiệm Khưu đi lên đón, cười bảo: “Chính ủy Cát, không phải ông vẫn luôn bận rộn công việc, hôm nay cũng không rảnh sao? Chúng tôi muốn mời lại không dám quấy rầy công việc của ông.”
Người tới tên là Cát Chính hùng, là phó chính ủy bộ chỉ huy sư đoàn bên quân khu tỉnh này, nghe nói sau này có hy vọng tiếp quản chức vị chính ủy.
Quách Trừng cũng không mời bất cứ phó chính ủy, chính ủy, phó sư trưởng, sư trưởng nào ở bộ chỉ huy sư đoàn hết, vì chức vụ của bọn họ cao hơn Tiết Minh Dực, Tiết Minh Dực không có thời gian tiếp đón, anh ta cũng không tiện tiếp đón thay, cho nên ngầm thừa nhận không mời.
Cát Chính Hùng thoạt nhìn rất hiền lành, bộ dáng khiến người như gỗ mục gặp gió xuân, nhưng thật ra mọi người đều biết năm ngoái ông ta vẫn rất nghiêm túc, không dễ nói chuyện cho lắm, năm nay tình hình có sự thay đổi, ông ta mới hiền hòa theo.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết thân là chủ nhà hiển nhiên phải đi lên chào hỏi, mời ông ta vào ngồi.
Phó chính ủy Cát nhìn bà Tiết rồi lại nhìn Lâm Tô Diệp, không hề che dấu ánh mắt kinh ngạc của mình, ông ta khen: “Em gái, bà dạy con trai thật tốt, tham mưu Tiết trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy cũng không thể thiếu công của bà.”
Bà Tiết: “Lãnh đạo cũng coi trọng bà già tôi rồi, Minh Dực nhà chúng tôi là tự mình lớn, tôi có dạy được gì đâu.”
Cát Chính Hùng nói bà ta có công, không cần khiêm tốn, lại khen Lâm Tô Diệp: “Không ngờ vợ tham mưu Tiết lại xinh đẹp như vậy, thật đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.”
Lâm Tô Diệp không biết ông ta có ý gì, chỉ mỉm cười một cách khéo léo thỏa đáng.
Cô ở trước mặt người có chức vụ thấp hơn Tiết Minh Dực không ra vẻ, mà khiêm tốn ôn hòa, nhưng ở trước mặt người cao hơn Tiết Minh Dực, ngược lại phải đoan chính một chút, phải khiến mình hào phóng tự nhiên, xưa nay không nịnh nọt lãnh đạo, hiển nhiên cô cũng không cần phải cười quá mức nhún nhường.
“Tôi nghe nói vợ tham mưu Tiết biết vẽ tranh?” Uống hai chén rượu, đột nhiên Cát Chính Hùng lại hỏi.
Quách Trừng cười đáp: “Chị dâu tự học, rất có thiên phú, còn từng tham gia cuộc thi trong tỉnh và giành được giải thưởng, ồ, trước đây cũng có một bức được triển lãm trong bộ quân sự chúng ta, tên là tranh giải cứu.”
Cát Chính Hùng vỗ tay một cái: “Đúng, tôi cũng ở đó xem rồi, cậu không nhắc thì tôi không nhớ ra được.” Ông ta có nguyện vọng xin một bản vẽ đẹp, trở về treo trong nhà.
Lâm Tô Diệp không rõ ý tứ của ông ta là thật lòng thích tranh hay là có ý gì khác? Cô nhìn chủ nhiệm Khưu.
Chủ nhiệm Khưu ra hiệu cho cô mang ba bức tranh ra cho ông ta chọn.
Lâm Tô Diệp đi tìm ba bức, một bức tranh thu hoạch lúa mạch, một bức tranh phong cảnh điền viên, một bức đèn lồng và quả hồng mùa thu cho ông ta tự mình chọn.
Cát Chính Hùng liên tục gật đầu, mỗi một bức đều đánh giá một chút, khen cô vẽ không tồi, rồi nói với bà Tiết: “Em gái, nhà các bà ai cũng là nhân tài.”