Chương 604: Thật hoài niệm
Ông ta chọn bức tranh thu hoạch lúa: “Tôi cũng xuất thân nghèo khó nhưng quân vụ bận rộn, đã bao nhiêu năm rồi chưa ra đồng, thật hoài niệm.”
Đám người chủ nhiệm Khưu lập tức phụ họa, muốn mau chóng đưa ông ta đi.
Cát Chính Hùng: “Tôi cũng ở gần đây, biết gia đình tham mưu Tiết chuyển tới nên đi dạo qua đây xem thử, nếu đã tới cũng phải làm quen chút chứ?”
Đám người liên tục nói phải.
Thấy ông ta không có ý định đi, chủ nhiệm Khưu cũng không tiện tạm biệt.
Lúc này, Đại Quân và Tiểu Lĩnh dẫn Toa Toa về, cùng về còn có Lam Hải Quân, Vương Tiểu Lợi và hai bạn học khác.
Ngoại trừ Lam Hải Quân thì cha mẹ của mấy đứa trẻ khác đều tới tham gia tiệc tân gia, nên lũ trẻ cũng cùng tới đây.
Lâm Tô Diệp kêu đám trẻ tới chào hỏi phó chính ủy Cát.
Đại Quân chào hỏi rất quy củ, không nói nhiều.
Tiểu Lĩnh vì vừa mới bị đánh, ở trước mặt người lớn cũng phải khiêm tốn để ý.
Toa Toa thì càng không có vấn đề, giọng nói vẫn non nớt như cũ: “Chào ông thủ trưởng ạ.”
Cát Chính Hùng nhìn ba đứa trẻ đều thấy rất thích, liên tục khen lũ trẻ lớn lên đẹp, còn duỗi tay với Toa Toa: “Qua đây để ông bế.”
Toa Toa lại không thân thiết như với sư trưởng Lục và chính ủy Kim, cô bé lắc đầu, cười đáp: “Buổi chiều cháu vừa học lớp thể dục, bẩn lắm ạ.”
Cát Chính Hùng cảm giác được sự từ chối của cô bé nhỏ, cũng không cưỡng cầu mà hỏi mấy đứa trẻ đi học thế nào.
Đại Quân vẫn quy củ đáp lời như cũ.
Nói chuyện một lúc, Tiểu Lĩnh có hơi buông lỏng, cậu bé hỏi: “Ông thủ trưởng, tại sao thư viện trong đại viện của các ông lại đóng cửa ạ? Cháu thấy sách bên trong rất bình thường, tại sao không cho mọi người đọc?”
Cát Chính Hùng cười đáp: “Hôm qua là mấy người các cháu lẻn vào đọc sách sao? Ha ha, sẽ mở thôi, mấy ngày nay thu dọn một chút rồi sẽ mở cửa lại.”
Chuyện hai đứa con nhà tham mưu Tiết còn cả Lam Hải Quân lẻn vào này, hiển nhiên chủ nhiệm trị an phải báo cáo với ban chính trị, chủ nhiệm Khưu cũng biết từ bên Tiểu Lĩnh, lại tìm hiểu tình hình một chút, buổi sáng hôm nay cũng đã nói với chính ủy và phó chính ủy thượng cấp.
Ông ta nói nếu bây giờ tình hình đã xuất hiện thay đổi, vậy không phải bộ đội cũng nên mở thoáng một chút hay sao.
Thư viện vẫn luôn đóng cửa cũng không phải chuyện hay.
Ý của chính ủy là có thể mở cửa cho chọn, những quyển sách cấm đó tạm thời niêm phong, ai biết sau này có thay đổi lại không?
Nhưng khi ấy Cát Chính Hùng nói phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Chủ nhiệm Khưu cũng hiểu ý của ông ta, chẳng qua chỉ là… đè đầu mình thôi. Chủ nhiệm Khưu cũng quen rồi, cứ hễ mình đưa ra kiến nghị hay là Cát Chính Hùng đều muốn đè trên đầu, sau đó lại biến thành ý tưởng của ông ta đi thực hiện, biến thành công lao của ông ta.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì Cát Chính Hùng có thể thay ca của chính ủy, còn nếu ngoài ý muốn, một là bản thân ông ta, hai chính là chủ nhiệm Khưu.
Lên chức của chủ nhiệm bộ chính trị vẫn là con đường công tác chính trị, ở trong bộ đội chính là lên chính ủy phó chức và chính ủy, nhưng một bộ đội chỉ có một chính ủy và phó chính ủy, phần lớn đều không thể thăng chức hoặc là chuyển ngành đi tới bộ phận khác.
Chủ nhiệm Khưu vẫn còn trẻ, tương lai còn có rất nhiều khả năng, Cát Chính Hùng thì khắp nơi đè đầu.
Hôm nay tới nhà tham mưu Tiết tân gia phỏng chừng cũng có suy nghĩ này, sợ mình qua lại tốt với tham mưu Tiết nên ông ta cũng tới thể hiện ý tốt.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết mới đến, không biết sức ảnh hưởng của Tiết Minh Dực, nhưng chủ nhiệm Khưu thì lại rõ nằm lòng.
Một tham mưu trưởng trẻ tuổi không hề dựa vào quan hệ có thể đi lên tận đây, vậy chắc chắn anh có năng lực tuyệt đối và bản lĩnh khiến thủ trưởng bảo vệ.
Theo quan điểm loại cán bộ công tác chính trị có kinh nghiệm trên chiến trường chính trị như chủ nhiệm Khưu, thì Tiết Minh Dực có tương lai rộng mở, Cát Chính Hùng hoàn toàn không có gì có thể so được.
Cát Chính Hùng tới là để làm thân với tham mưu Tiết, thuận tiện uy hiếp mình.
Ông ta liếc mắt nhìn Cát Chính Hùng, nếu Cát Chính Hùng đã ở trước mặt nói sẽ mở lại vậy chắc chắn là mở, hơn nữa còn là ông ta lấy lòng người bên dưới, mọi người đều biết ơn quyết sách của ông ta.
Đám trẻ vừa nghe đều cảm ơn ông chính ủy: “Mọi người lại được đọc sách rồi.”
Đại Quân vô cùng mừng rỡ, bên trong đó thật sự có rất nhiều sách, phong phú đến mức cậu bé không tưởng tượng nổi.