Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605. Chỉ Xử Lý Theo

Chương 605. Chỉ xử lý theo Chương 605. Chỉ xử lý theo

Chương 605: Chỉ xử lý theo

Cát Chính Hùng thấy lũ trẻ vui mừng, ông ta cũng nở nụ cười theo: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, vốn không cần các cháu đi tới ban chính trị nói, chủ nhiệm trị an vẫn sẽ mở cho các cháu. Ông thích nhất là trẻ con, đã đặc biệt dặn dò chủ nhiệm trị an, trẻ con ở đại viện cho dù hơi nghịch một chút cũng phải lấy giáo dục làm chủ chứ không thể đánh.”

Chủ nhiệm trị an vội vàng gật đầu: “Thủ trưởng vẫn luôn dặn dò như vậy, chúng tôi cũng chỉ xử lý theo như thế.”

Chủ nhiệm Khưu không chen lời vào, mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói, tham mưu Tiết người ta hoàn toàn sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ này, người ta là vì con trốn học nên mới đánh cơ!

Cát Chính Hùng nói vài câu đã đứng dậy, cầm tranh tạm biệt.

Đám người chủ nhiệm Khưu cũng thuận thế tạm biệt, cùng Cát Chính Hùng rời đi.

Đợi đám đàn ông đi gần hết, trong sân chỉ còn lại vài người phụ nữ, chủ đề nói chuyện cũng mở rộng và thoải mái hơn rất nhiều.

Đợi thời gian không còn sớm, mọi người cũng tạm biệt, hẹn sau này thường xuyên tụ họp.

Tiểu Võ và Tiểu Triệu thấy mọi người đi rồi, bọn họ lập tức sắp xếp thu dọn bàn ghế bát đũa rồi lại đưa về nhà ăn.

Về phần cơm nước, nhiều người như vậy trên cơ bản đã ăn sạch bách, còn thừa lại một ít bánh bao để lại cho đám người Lâm Tô Diệp.

Trên cơ bản thức ăn đã ăn hết, cuối cùng chỉ còn lại ít nước canh, cũng không thể giữ lại nên mang cho heo ăn.

Tân gia sắp xếp mời khách cũng mệt, hơn chín giờ Tiết Minh Dực vẫn chưa về nhà, đám người Lâm Tô Diệp đi ngủ trước.

Vì ở quân khu có chiến sĩ tuần tra nên không có nguy hiểm, Lâm Tô Diệp lại sợ Tiết Minh Dực về nhà mới không đóng cửa.

Trong lúc ngủ mơ cảm giác có người chui vào trong chăn sau đó ôm cô, cô dựa lên cơ thể nóng hổi của anh, buồn ngủ mơ màng bảo: “Sau này muộn quá cứ nghỉ ở bộ quân sự đi.”

Tiết Minh Dực vốn cũng cảm thấy về nhà quá muộn sẽ ảnh hưởng tới cô ngủ, nhưng mấy ngày tiếp theo anh phải đi tới bộ chỉ huy sư đoàn không thể về nhà, cho nên tuy rằng đã không còn sớm vẫn không nhịn được muốn về nhà.

Lúc này đánh thức cô, anh lại có hơi không đành lòng.

Lâm Tô Diệp trở mình rúc vào lòng anh, nhỏ giọng nói: “Em sợ anh vất vả quá thôi, muộn như vậy anh còn về, thời gian nghỉ ngơi quá ngắn.”

Tiết Minh Dực lập tức vui vẻ, không phải cô ngại mình về sẽ đánh thức cô, mà là quan tâm anh.

Anh ôm cô, bàn tay to xoa nhẹ lên vai cô: “Không sao, ngủ một giấc là hết, em ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai nói.”

Lâm Tô Diệp tỉnh rồi lại không buồn ngủ như vậy nữa, chỉ hỏi anh đã mấy giờ rồi.

Tiết Minh Dực: “Mười một giờ.”

Cô nói với anh chuyện tân gia hôm nay, không nói đến đoàn trưởng Trương vì không muốn làm phiền anh, nhưng chuyện của Cát Chính Hùng thì phải nói, dù sao thủ trưởng chủ động tới đây, anh cũng phải thể hiện một chút.

Tiết Minh Dực đã có tính toán trong lòng: “Ngày mai anh sẽ gọi điện cảm ơn một tiếng.”

Anh lại nói với cô mấy ngày nữa sẽ đi tới bộ chỉ huy sư đoàn mà không về nhà, qua vài ngày lại về sau.

Lâm Tô Diệp: “Anh cũng chú ý nghỉ ngơi, không thể mệt quá đâu đấy.”

Tiết Minh Dực cười nhẹ một tiếng, tuy không nói chuyện nhưng tiếng cười lại có chút ấm áp.

Lúc chỉ có một mình anh nằm xuống là ngủ, chỉ có ở cùng cô mới thức đêm mà thôi.

Ngày hôm sau, Lâm Tô Diệp nhân lúc cô út được nghỉ, hai người mang quà đi một chuyến tới bệnh viện thăm hỏi mấy người chủ nhiệm Hoắc và y tá trưởng Lao, nói với bọn họ nhà mình đã chuyển tới quân khu tỉnh, sau này có chuyện cũng thuận tiện liên hệ.

Vài ngày sau đó cô út vẫn đi làm như cũ, ba anh em cùng nhau đi học, Lâm Tô Diệp thì lại làm quen với nhóm phụ nữ Trần Thục Anh, cùng nhau đi dạo xung quanh, nắm được mua rau ở đâu thì rẻ, mua trứng gà ở hộ nông dân nào lén bán…

Bọn họ còn mời cô và bà Tiết đi xem phim.

Bà Tiết lại từ chối, không đi cùng các cô vợ trẻ bọn họ, bà ta thích chơi với người cùng tuổi hơn, chỉ là trước mắt vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Dù sao người có thể tòng quân trên cơ bản đều là phụ nữ trung niên, bà cụ thì chính vợ vợ thủ trưởng hoặc là bảo mẫu trong nhà, trên cơ bản không có ai tòng quân thân là mẹ như bà ta hết.

Nhưng bà Tiết cũng không nhàn rỗi, bà ta vội vàng dùng xi măng lấp khe hở gạch.

Tiểu Võ và Tiểu Triệu giúp bà ta trộn cát vàng và xi măng, sau đó mỗi người dùng một tấm ván gỗ hứng xi măng, lại dùng một con dao nhỏ không bôi lên khe hở giữa các viên gạch.

Bình Luận (0)
Comment