Chương 606: Quen mắt, dễ chịu 1
Bà Tiết tìm được một loại niềm vui mới, cảm thấy mình giống như Lâm Tô Diệp đang vẽ tranh vậy.
Ngày hôm đó, Lâm Tô Diệp ra ngoài dạy Lưu Phụng Mai, Lý Lan Tú và vài người khác đan áo len cùng hoa văn mới, bà Tiết vẫn cùng Tiểu Võ và Tiểu Triệu lấp khe.
Để với được lên trên mà còn dựng một giàn giáo đơn giản.
Bà Tiết cũng ngồi xổm trên đó nghiêm túc trét từng chút một, tư thế giống như Lâm Tô Diệp vẽ tranh.
Tiểu Võ vẫn luôn lo lắng thấp thỏm: “Bác gái, bác mau xuống đi, bên trên lắc lư chòng chành, hai bọn cháu đều sợ muốn chết mất.”
Bà Tiết: “Chàng trai sợ cái gì, phải vững lòng, các cậu không biết xây ống khói đều là phụ nữ xây sao? Nơi quá cao lắc lư, đàn ông các cậu đều sợ, phải để phụ nữ đi xây.”
Tiểu Võ và Tiểu Triệu không biết, cũng chưa từng nghe nói chuyện này, cảm thấy bà ta đang lừa người, không có căn cứ.
Trước đây bà Tiết ở Tiết Gia Đồn cũng chưa từng làm mấy việc này, khi còn trẻ đã có ông cụ, tuổi lớn rồi có con trai cháu trai và các thanh niên trong thôn, nào có cần đến bà ta?
Nhưng tới nơi xa lạ này đột nhiên bà ta có một loại cảm giác “mọi người đều không biết mình là ai, mình muốn làm người nào thì làm người đó.”
Bà ta không muốn giống như ngày trước, có hơi tự ti xấu hổ khiến người ta cảm thấy mình không là gì cả, bà ta muốn rộng rãi thoải mái hơn.
Đây đều là Lâm Tô Diệp dạy bà ta, bình thường bà ta cũng không ít lần lén quan sát cô rồi trộm học nghệ.
Hai ngày trước trong nhà tân gia có rất nhiều người tới, bà ta có hơi rụt rè không dám trao đổi với người ta, chỉ sợ mình không biết nói chuyện làm mất mặt con trai con dâu, sợ mình thế này thế kia.
Khi ấy Lâm Tô Diệp còn cổ vũ bà ta: “Bình thường mẹ thế nào thì cứ như vậy, sợ cái gì? Người ở đây trước đây không biết mẹ, cũng không biết nội tình nhà mình, mẹ cứ thoải mái, ai còn có thể làm gì?”
Lâm Tô Diệp kêu bà ta cố hết sức tự tin một chút.
Bà Tiết chỉ cảm thấy đúng, phải tự tin, con trai mình là tham mưu trưởng cơ mà! Minh biết sơn tường!
Mình là một bà cụ giỏi giang!
Bà ta thậm chí còn sinh ra một loại suy nghĩ tôi phải tiếp tục học văn hóa, tôi phải làm một bà cụ càng ngày càng có văn hóa, tài giỏi, không tính là già!
Con người này đã hình thành.
Qua vài ngày trường học cho nghỉ, đám trẻ không đi học, Đại Quân và Tiểu Lĩnh bị Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi tìm đi chơi, Toa Toa thì ở nhà với Lâm Tô Diệp.
Buổi sáng Lâm Tô Diệp viết một lá thư cho nhà mẹ đẻ, lại chuẩn bị may lại áo bông cho ba đứa con, trẻ con lớn nhanh nhưng cô lại không chịu may áo rất to, mà đều phải vừa người nên cũng tốn chút công sức.
Sắp đến trưa, Toa Toa đang nghe radio, Lâm Tô Diệp đi xem, thấy bà Tiết còn đang trét tường, cô nói sẽ đi tới nhà ăn gọi cơm.
“Mẹ, mẹ mau xuống đi, ngày nào cũng ở trên đó, nhìn mà lòng bọn con thấp thỏm lắm.”
Tuy rằng giàn giáo cũng không cao, chỉ hơn một mét, nhưng một bà cụ như mẹ chung quy vẫn không an toàn.
Lâm Tô Diệp thật sự sợ bà ta ngã.
Bà Tiết: “Ôi chao, trưa rồi sao? Không kịp nấu cơm mất, cô đi tới nhà ăn mua đi.”
Có nhà ăn thật tiện.
Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa đi gọi cơm.
Đến nhà ăn, Toa Toa đang cầm cái ca sứ giống như một con bướm nhỏ: “Mẹ, mẹ uống đi, con đi gọi cơm.”
Lâm Tô Diệp nhìn bộ dáng tiểu đại nhân của cô bé: “Con mua bánh bao, mẹ mua thức ăn, tránh cho dầu mỡ dính lên quần áo của con.”
Toa Toa đồng ý.
Hôm nay cô bé mặc áo hở cổ màu trắng đỏ, cô bé vô cùng thích nó, lần trước bị bạn học vẩy ít mực đen vào cũng khiến cô bé vô cùng đau lòng, tự mình chạy tới văn phòng giáo viên cọ nửa ngày, đáng tiếc không lau sạch được, cô bé tức giận cũng không cho bạn học đó lại gần mình nữa.
Vừa vặn Lưu Phụng Mai cũng qua đây gọi cơm, nhìn thấy Lâm Tô Diệp và Toa Toa lập tức chào hỏi bọn họ.
Lưu Phụng Mai giọng lớn, nói chuyện cũng hơi nhanh, khiến cho có vài đồng chí nữ bên cạnh không thoải mái.
Kiểu dáng quần áo của đồng chí nữ đó cũng giống với mọi người, nhưng lại được là thẳng tắp không có một nếp nhăn nào, cô ta đảo trắng mắt: “Khu tập thể gia đình mở rộng ra có vài người nông thôn tới đây, trên người mang theo mùi cám heo không nói, người nào cũng thô tục vô lễ, léo nha léo nhéo thật không có quy tắc.”
Vài người bạn đi cùng kêu cô ta đừng để ý, ở nông thôn người ta quen như vậy, tới đây cũng không thể sửa được.
Lưu Phụng Mai nghe thấy, quay đầu định tìm cô ta lý sự.