Chương 607: Quen mắt, dễ chịu 2
Lâm Tô Diệp nhìn qua, mấy người phụ nữ này cũng không thấy vào hôm tân gia đó, phỏng chừng không phải cùng một loại công việc với Tiết Minh Dực, bình thường cũng không giao tiếp.
Cô kéo Lưu Phụng Mai ngồi xuống bên cạnh: “Chị dâu, chúng ta nhỏ tiếng chút là được.”
Không chỉ mỗi mình Lưu Phụng Mai lớn tiếng mà rất nhiều phụ nữ nông thôn giọng nói đều rất to, vì mọi người đều làm việc ngoài đồng, không có điện thoại nên truyền tin đều dựa vào hét.
Làm việc ở ruộng dựa vào hét, người trong nhà gọi con ăn cơm cũng phải gân cổ lên hét, cứ như vậy trên cơ bản đã tập thành thói quen.
Lưu Phụng Mai nói với Lâm Tô Diệp: “Chị nghe lão Vương nói thư viện sắp mở cửa rồi đấy.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Vậy có thể đi mượn sách được rồi, thật tốt.”
Lưu Phụng Mai: “Em gái, không phải em muốn tìm công việc sao, còn không phải thư viện đang tìm người quản lý à, em biết đọc sách nhận chữ, đi làm người người quản lý thư viện không phải cũng có thể cầm được tiền lương sao?”
Trước mắt Lâm Tô Diệp sáng ngời: “Chị dâu, chị nói quá đúng, em có thể đi thử.”
Trước đây Tiết Minh Dực có hỏi công việc giúp cô, một là bên bộ phận tuyên truyền ở quân khu, cô có thể đi làm tuyên truyền viên vẽ tranh, một là làm giáo viên mỹ thuật tiểu học.
Hai công việc này đều không tồi nhưng hơi có vấn đề.
Rất nhiều thanh niên trí thức nữ thuộc gia đình cán bộ về nông thôn đã trở lại thành phố, thanh niên trí thức nam nữ học lực cấp hai, tiểu học cấp cao có không ít, bọn họ đều tìm quan hệ nhờ vả công việc, trên cơ bản sẽ sắp xếp cho vào đội tuyên truyền và trường học.
Tuy rằng Lâm Tô Diệp vẽ tranh rất xuất sắc nhưng cô không có học lực được người chân chính thừa nhận, đi học cùng hai năm rưỡi có trình độ tiểu học bậc cao nhưng vì tuổi tác và vài nguyên nhân khác mà không lấy được giấy tốt nghiệp tiểu học bậc cao.
Không có giấy chứng nhận học lực chính quy, cho dù cô có chút bản lĩnh cũng phải dựa vào Tiết Minh Dực mới có thể vào được, đến khi ấy khó tránh khỏi bị người gạt bỏ nói lời đàm tiếu.
Tiết Minh Dực không muốn cô chịu thiệt, dù sao bây giờ tiền lương của anh cũng không ít, kêu cô cứ ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước, đợi qua đợt này kết hợp với lớp học ban đêm mở lớp, cô đi vào bổ túc lấy được văn bằng cũng dễ dàng sắp xếp cương vị công tác hơn.
Người nhà của anh chỉ cần có đủ năng lực chắc chắn có thể được sắp xếp làm phó lãnh đạo ở văn phòng, đãi ngộ không tệ, cũng sẽ không khiến cô mệt.
Nhưng Tiết Minh Dực không cưỡng cầu, tất cả đều theo ý của vợ.
Gần đây Lâm Tô Diệp ở nhà làm quen với môi trường trước, đan áo len với nhóm phụ nữ, nói chuyện may quần áo, chăm con, khi một mình ở nhà thì vẽ tranh, đọc sách, học chữ, chuẩn bị cho lớp ban đêm tuyển sinh.
Nếu như thư viện quân khu mở vậy quả thực cần phải sắp xếp nhân viên quản lý, cô cũng không muốn làm lãnh đạo, cứ làm một người quản lý cầm tiền lương là được.
Vào thư viện cũng tiện cho cô học hành, sau này lớp ban đêm mở rồi, cô cũng phải có chỗ tra tài liệu và đọc sách.
Thư viện rất thích hợp!
Lâm Tô Diệp vô cùng động lòng.
Toa Toa đi mua bánh bao và màn thầu về, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh nghe mẹ và dì nói chuyện.
Lúc này đồng chí nữ đảo trắng mắt đó không nhịn được lại cười nhạo một tiếng, thật đúng là đồ quê mùa cục mịch mà giả làm người có văn hóa, muốn làm quản lý ở thư viện của chúng tôi sao?
Biết chữ không?
Một đồng chí nữ khác đi chung với cô ta lại bị Toa Toa thu hút tầm nhìn, không nhịn được mà khen: “Áo len của cô bé thật đẹp, mua ở đâu vậy?”
Toa Toa kiêu ngạo đáp: “Mẹ cháu làm đó, người khác không có đâu.”
Người phụ nữ đảo trắng mắt trước đó cười nhạo: “Là đan áo, chứ làm cái gì.”
Đồ nhà quê.
Lưu Phụng Mai cũng tức giận, muốn cãi vài câu với cô ta.
Lâm Tô Diệp vội ngăn cô ta lại: “Chị dâu, chị mau về nhà đi, các con còn đợi ăn nữa, em cũng đi gọi đồ ăn đây.”
Lâm Tô Diệp khuyên Lưu Phụng Mai rời đi, cầm hộp cơm định đi gọi thức ăn.
Bên đó Toa Toa đối đầu với người phụ nữ.
Cô bé chướng mắt nhất là người nào không tốt với mẹ mình!
Đảo trắng mắt thì có gì ghê gớm? Bà nội cô bé chính là người bất thường nhất mà cô bé còn chẳng sợ thì thôi.
Cô bé lập tức ngửa đầu nhìn người phụ nữ, cười mỉm bảo: “Dì ơi, dì trắng thật.”
Người phụ nữ này xưa nay tự xưng là da trắng, cô ta thấy làn da của Lâm Tô Diệp và cô bé nhỏ cũng rất trắng, có suy nghĩ muốn so sánh: “Từ đầu đến chân dì đều trắng.”
Toa Toa giơ bàn tay nhỏ trắng nõn của mình lên: “Vậy dì trắng nhất ở đâu?”