Chương 608: Quen mắt, dễ chịu 3
Người phụ nữ vén tay áo lên cho Toa Toa nhìn: “Những chỗ không phơi nắng đều trắng như tuyết.”
Toa Toa cười đáp: “Không trắng bằng mắt dì đâu.”
Sắc mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi: “Con nhãi nhà cháu nói chuyện kiểu gì thế?”
Lâm Tô Diệp vội kéo Toa Toa: “Bé ngoan đói rồi, ăn bánh bao trước đi.” Cô cười với người phụ nữ đó: “Đồng chí đừng để ý, trẻ con không biết nói dối, mọi người đừng so đo.”
Người phụ nữ cho rằng cô mỉm cười nhận lỗi với mình nên không sao cả, đi hai bước đột nhiên lại cảm thấy không đúng, cô có ý gì?
Cô nói trẻ con không biết nói dối, vậy là nói mình trắng mắt sao?
Cô ta còn muốn lý sự, lại bị bạn đi cùng kéo đi.
“Bọn họ vừa mới tới, cô đừng so đo.”
Đồng chí nữ thích áo len của Toa Toa đó lại rất khách sáo, cười với Lâm Tô Diệp: “Đồng chí đừng để ý, cô ấy như vậy đấy, chúng tôi cũng quen rồi.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Không có gì, ai mà chẳng có chút nóng tính, cũng là do chúng tôi hơi lớn tiếng.”
Đồng chí nữ đó nói chuyện với cô về đan áo len, thoạt nhìn rất có hứng thú, muốn học với Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Tôi cũng chỉ đan theo sách, nếu như cô thích tôi sẽ cho cô mượn đọc.”
Đồng chí nữ vội xua tay: “Không được, tôi cũng từng đọc sách rồi nhưng không hiểu, vẫn phải có người chỉ tận tay mới được.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy tôi có thể dạy cô, học rất nhanh.”
Nói đến đây, bọn họ tự giới thiệu bản thân với nhau.
Người phụ nữ tên là Thái Tú Phương, mấy người bọn họ đều là người ở quân khu tỉnh. Cô ta lại nói người phụ nữ không thân thiện đó tên là Ngô Mỹ Na, con người cô ta không xấu, chỉ là không được chia cho căn nhà to một chút nên có ý kiến, vì vậy không thân thiện với những hộ gia đình từ bên ngoài tới ở tạm, luôn cảm thấy bọn họ chiếm nhà ở đây mới khiến cô ta không được chia nhà.
Trừ phi có chuyện liên quan đến lợi ích, bằng không phụ nữ ở nơi này vừa mới quen nhau đều sẽ không tùy tiện nói ra chức vụ của chồng mình, trừ phi quen nhau rồi, hiển nhiên Lâm Tô Diệp càng chú ý hơn.
Thái Tú Phương thấy cô trẻ tuổi, dẫn theo một bé gái đoán chừng cô cũng chỉ hơn hai mươi, có khả năng chồng là cấp bậc doanh trưởng.
Bọn họ hẹn sẵn ngày mai tới cổng thư viện gặp nhau, Lâm Tô Diệp muốn đi tới thư viện xem công việc sắp xếp thế nào.
Cô gọi cơm rồi dẫn Toa Toa về nhà.
Lại nói bà Tiết thấy thời gian không còn sớm nữa mới kêu Tiểu Võ và Tiểu Triệu đi ăn cơm, đã gần xong việc cũng không cần hai thanh niên tới giúp đỡ nữa, tự bà ta làm nốt là xong.
“Tiểu Võ Tiểu Triệu, mấy ngày này cũng vất vả cho hai cậu rồi, tới nhà chơi nhiều hơn nhé.”
Hai người vội vàng nói được.
Mấy ngày này hai người bọn họ cứ rảnh là tới giúp, cho nên tiến độ của bà Tiết mới có thể nhanh được như vậy.
Lúc không làm dùng mắt nhìn cảm thấy rất nhanh, một khi tự mình động tay vào mới phát hiện ra không dễ dàng như thế, cho nên bà Tiết thật sự rất cảm ơn hai chàng trai.
Đợi bọn họ mang công cụ to rời đi, bà ta chỉ còn lại một ít cần trét nốt.
Thật ra những chỗ cao đều là hai thanh niên làm, còn bà ta ở bên dưới trét chỗ thấp.
Đang làm việc thì một nhóm người đi ngang qua bên ngoài, trông thấy bà ta đang ở đó trét tường, một người trong số đó nhiệt tình chào hỏi bà ta: “Em gái, càng già càng dẻo dai!”
Trong lòng bà Tiết lập tức bất mãn, ông đang chê cười tôi già sao? Bà ta cũng không hiểu càng già càng dẻo dai gì đó, bình thường cũng chưa từng dùng.
Nhưng ông ta nói mình già khiến tim bà ta như bị dùi thủng.
Trong lòng bà ta không vui nhưng ngoài mặt lại vẫn tươi cười chào hỏi Cát Chính Hùng: “Thủ trưởng, nhàn rỗi đi dạo sao?”
Cát Chính Hùng nở nụ cười, mình dẫn một nhóm người theo rõ ràng là đang đi thị sát, sao lại nói mình nhàn rỗi đi dạo?
Bà cụ này thật đúng là người nhà quê.
Ông ta nói với người bên cạnh, còn đánh giá công việc của bà Tiết một chút.
Bà Tiết nhìn Cát Chính hùng, một nhóm khoảng sáu bảy người, người đi sóng vai với ông ta là một cán bộ thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi.
Cán bộ già này có dáng người rất cao, ngược lại thân hình cao ngất nhưng không thấy lưng gù, quần áo cũng được là thẳng tắp không có một nếp nhăn, tóc lại càng được chải chuốt chỉnh tề, đã vậy còn vuốt sáp?
Chậc, thật đúng là người chú trọng, bà Tiết thấy cũng tương tự với trạng thái lý tưởng của ông thông gia.
Chỉ là người này thoạt nhìn sao lại có hơi… quen mặt nhỉ?
Gương mặt này có hơi quen quen.
Bà Tiết không khỏi liếc mắt nhìn thêm, một cái liếc mắt này đối phương lập tức có cảm giác cũng nhìn về phía bà ta.