Chương 609: Quen mắt, dễ chịu 4
Ông ta mỉm cười với bà ta: “Em gái, việc này của bà làm không tồi, rất nghiêm túc.” Ông ta vốn trông có hơi nghiêm túc nhưng vừa cười lên lại khiến người như gặp gió xuân.
Bà Tiết: “Thường thôi.” Bà ta lại cười với Cát Chính Hùng: “Thủ trưởng, vậy các ông đi dạo đi, tôi làm tiếp đây!”
Cát Chính Hùng lại cười, bà già này!
Ông ta cười với người đàn ông bên cạnh: “Ông Lương, chúng ta đi tới bên thư viện xem sao đi, chúng tôi đã mở lại, vẫn phải làm công tác văn hóa chứ.”
Đợi người đàn ông có dáng người cao đó đi qua, bà Tiết mới nhìn thấy một người phụ nữ phía sau, lại còn là người quen.
Bà ta kinh ngạc nhìn, Lâm Uyển Tinh?
Lâm Uyển Tinh cũng liếc mắt nhìn bà ta nhưng ánh mắt lạnh lùng, lại còn hơi gật đầu với bà ta coi như chào hỏi.
Bà Tiết: “…”
Cô ta làm như mình là thủ trưởng ấy? Tôi cần cô phải ra vẻ với tôi sao? Hừ!
Bà ta cũng không trét tường nữa vì dù sao cũng đã làm xong rồi, xách thùng xi măng vào nhà.
Lâm Tô Diệp và Toa Toa đã gọi cơm về, đang định dọn cơm: “Hai đứa Đại Quân và Tiểu Lĩnh này lại không ở nhà à.”
Bà Tiết: “Người ta cũng không trốn học, đi chơi với bạn học thì đã làm sao? Trước khi đi tụi nó đã nói với tôi rồi, đang ở nhà Lam Hải Quân ăn cơm.”
Vừa dứt lời Đại Quân và Tiểu Lĩnh cùng nhau về nhà.
Lâm Tô Diệp: “Ha ha.”
Bà Tiết: “…”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh mang một hộp cá chiên dầu về: “Mẹ, bà ngoại của Lam Hải Quân cho ạ.”
Lâm Tô Diệp đặc biệt đi tới nhà họ Lam chào hỏi, kết quả cha mẹ Lam Hải Quân đều không ở nhà mà chỉ có bà ngoại cậu ta ở nhà.
Bà cụ tai điếc mắt hoa, không thích ra ngoài giao tiếp, nhưng chân tay nhanh nhẹn, cả ngày ở nhà dù có việc hay không đều bận không ngừng.
Bà ngoại Lam cho rằng cháu trai ngoại lại đánh người ta, giờ người ta tìm tới cửa, hại cho Lâm Tô Diệp hét một hồi mới giải thích xong.
Nói rõ ràng xong cô họng cô cũng sắp khàn luôn rồi, không có cách nào nói thêm, nên cô đành tạm biệt.
Lâm Tô Diệp: “Các con tới nhà họ Lam chơi gì? Không phá phách đấy chứ?”
Tiểu Lĩnh cười hì hì, đáp: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, có Đại Quân ở đó mà.”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn Đại Quân.
Đại Quân cảm giác sâu sắc được sự nghi ngờ của mẹ, mẹ cũng không tin mình, cậu bé mím môi: “Mẹ, thật sự không phá phách, đi tham quan mô hình quân hạm ở nhà cậu ta thôi.”
Lâm Tô Diệp gật đầu: “Rửa tay ăn cơm đi.”
Bà Tiết sợ chút xi măng còn lại khô mất, muốn trét khe nào đó hoặc là bệ cửa sổ trong phòng, còn cả thềm cửa đó nữa, đều phải làm
.
Lâm Tô Diệp: “Bà nội ở quê không biết làm cái này, cái kia làm không xong, nhưng vừa vào thành phố đã trở thành thợ hồ rồi à.”
Bà Tiết: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi, đừng ai chê cười ai.”
Tiểu Lĩnh lập tức khoa trương: “Hai người đừng cãi nhau, hai người cãi nhau con sẽ gặp nạn!”
Mọi người: “…”
Khi ăn cơm bà Tiết nói với Lâm Tô Diệp: “Hôm nay thấy một người trông cũng hiền lành, sau này cô đi xem thử coi có quen mắt không?”
Lâm Tô Diệp: “Ai ạ?”
Bà Tiết nói người đi chung với Cát Chính Hùng đó, lại nói Lâm Uyển Tinh cũng đang ở đây: “Cô ta đi cùng thủ trưởng, nhưng… ra vẻ lắm.”
Nói không tưởng tượng ra được, bà ta lập tức đứng lên, tay trái đặt trước bụng cầm một quyển vở, tay phải cầm cây bút máy, sau đó ưỡn sống lưng thẳng tắp, cằm cũng hất ngược lên, từ trên nhìn xuống người ta.
Toa Toa và Tiểu Lĩnh bật cười ha ha.
Lâm Tô Diệp: “Mau ăn cơm đi, mẹ là bà cụ nông thôn vào thành phố, mấy ngày này lại vừa trét tường vừa biểu diễn, mẹ muốn làm gì vậy chứ?”
Ăn xong bà Tiết rửa bát, sau đó rửa tay sạch sẽ, khi định bôi dầu con sò lại phát hiện ra không còn, bà ta tìm Lâm Tô Diệp: “Vợ Minh Dực, dầu con sò của cô còn không?”
Lâm Tô Diệp: “Không phải còn dầu thơm sao ạ?”
Bà Tiết: “Ngày nào cũng bôi đến vài lần, phí dầu thơm lắm, dầu con sò rẻ hơn.”
Lâm Tô Diệp tìm một lúc lại tìm ra vài hộp đưa cho bà ta, cười bảo: “Bà cụ chạy theo mốt quá, cuối cùng cũng nghĩ thoáng rồi.”
Khí hậu địa phương khô hanh, đặc biệt là màu thu gió cát lớn, mặt khô tay khô, đều phải bôi ít kem dưỡng da vào.
Trước đây ở nông thôn Lâm Tô Diệp có mua dầu con sò và kem bảo vệ da kêu bà ta bôi, nhưng bà Tiết đều không nỡ, chỉ có mùa đông rửa mặt xong khô căng mới bôi vào.