Chương 610: Quen mắt, dễ chịu 5
Bây giờ chuyển vào thành phố, bà ta cũng bắt đầu bôi hàng ngày như Lâm Tô Diệp, cứ dính nước là bôi dầu con sò, mỗi ngày đều bôi kem dưỡng da trơn bóng.
Lâm Tô Diệp nhìn bà ta: “Mẹ, da mẹ trông mịn hơn rồi đấy, bôi tiếp đi.”
Bà Tiết đáp: “Chắc chắn phải bôi rồi.”
Tiểu Lĩnh sáp tới, hít một hơi: “Phụ nữ các mẹ cũng quá đỏm dáng rồi, bôi mùi đầy nhà. Bà nội, tại sao đột nhiên bà đỏm dáng thế ạ?”
Bà Tiết lại không nổi giận, ngược lại đáp: “Trước đây ở nông thôn bà không bôi vẫn trẻ hơn mấy bà cụ khác, ai nhìn thấy cũng khen bà sống tốt, nhưng chuyển vào thành phố rồi lại khác. Người trong thành người ta đều không ra đồng, cũng không cần hứng gió thổi phơi nắng đội mưa, người nào cũng da mềm mịn. Bộ da già của bà nội cũng không tiện so với người ta, không bôi thêm một ít, để khô đét như vỏ cây không phải sẽ là mất mặt cha cháu hay sao?”
Vì bà ta quanh năm không ra đồng nên rõ ràng trẻ hơn những bà cụ cùng tuổi ở nông thôn, không có vết đồi mồi, làn da cũng trắng trẻo, ít nhất cũng trẻ ra mười tuổi.
Đương nhiên đối với những người phụ nữ thành phố không ra đồng, không cần phơi nắng phơi gió đội mưa này vẫn kém hơn một chút.
Bà ta ra ngoài nhìn thấy hoặc là cán bộ nữ trẻ tuổi, hoặc là bà cụ nhà thủ trưởng sống an nhàn sung sướng, chỉ có một bà già như bà ta, đến khi ấy chỉ có thể như bảo mẫu của nhà người ta.
Vậy không phải sẽ làm mất mặt con trai con dâu sao?
Bà ta cũng phải bảo dưỡng trưng diện mới được.
Nhưng vẫn hơi tiếc tiền, cho nên mới dùng dầu con sò rẻ tiền, không muốn dùng dầu thơm hữu nghị.
Lâm Tô Diệp lại cười: “Dầu thơm cũng không đắt, mẹ cứ bôi thoải mái, bôi hết con mua cho mẹ, bây giờ một tháng Minh Xuân cũng được gần bốn mươi đồng, đủ cho mẹ bôi.”
Tiểu Lĩnh rất chê mấy thứ dầu mỡ này, mùa đông mặt khô căng nhưng cậu bé vẫn không chịu bôi kem dưỡng da, cảm thấy bảnh chọe quá.
Bé trai bôi kem dưỡng da, đối với bọn trẻ mà nói thế không phải đàn ông, quá điệu, sẽ bị bạn học coi thường.
Lâm Tô Diệp nói với người trong nhà chuyện thư viện, cô dự định đi thử việc quản lý ở thư viện.
Bà Tiết: “Chắc chắn được đấy, cô còn biết vẽ tranh, đến khi ấy làm hoạt động tuyên truyền cho người ta, cô cũng làm được.”
Đại Quân và Toa Toa càng ủng hộ hơn.
Tiểu Lĩnh còn khoa trương bảo: “Mẹ, có phải mẹ nên cảm ơn con và Đại Quân không? Nếu không phải hai đứa bọn con vào trong thì thủ trưởng có thể mở cửa lại nhanh như vậy được sao?”
Đại Quân trừng mắt nhìn cậu bé: “Anh không vào.”
Tiểu Lĩnh: “Anh không vào trong thư viện vậy anh vào trong sách sao?”
Nếu không phải anh đọc đến nhập tâm, còn có thể bị bắt sao?
Đại Quân: “…”
Toa Toa: “Mẹ giỏi, con đi giúp mẹ xếp sách.”
Lúc Lâm Tô Diệp thu dọn nhà cửa, Toa Toa đều ở phía sau bận rộn theo.
Nếu người trong nhà đều đã đồng ý, Lâm Tô Diệp quyết định sẽ đi thử.
Tiểu Lĩnh: “Ôi, mẹ, mẹ không hỏi cha có đồng ý hay không sao ạ?”
Bà Tiết lặng lẽ đáp: “Ở nhà này, cha cháu nói chuyện có tác dụng sao?”
Còn không phải nghe vợ hết?
Buổi chiều, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa ở nhà tiếp tục sửa áo bông và nghe radio, bà Tiết thì dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh ra ngoài làm việc.
Đại Quân vẫn luôn không nói chuyện.
Tiểu Lĩnh thì lại lải nhải: “Bà nội, rốt cuộc là việc gì ạ, sao trông bà thần bí thế?”
Trước đây bà nội có chuyện gì, cậu bé vừa hỏi là nói ngay, nhưng hôm nay lại có hơi thần bí.
Bà Tiết: “Lát nữa bà dẫn các cháu đi nhìn một người, các cháu chỉ cần nhìn thôi.”
Tiểu Lĩnh gãi đầu: “Bà nội, ai ạ?”
Bà Tiết: “Chỉ nhìn, lén lút.”
Vòng một vòng, bọn họ đã tới gần nhà Cát Chính Hùng, sau đó bà ta làm như không có việc gì dẫn hai đứa trẻ tiếp tục đi.
Cát Chính Hùng là phó chức cho nên chỉ ở nhà riêng mà không ở trong tòa nhà nhỏ.
Nhưng sân nhà của ông ta cũng chú trọng, không phải xây từ gạch đỏ mà là bên dưới tường gạch đỏ là hàng rào gỗ, trông đẹp hơn nhà người khác một chút.
Đương nhiên như vậy cũng không thể ngăn cách tầm nhìn, bên ngoài vẫn có thể nhìn vào trong sân.
Trong sân có một giàn nho, bên dưới có vài người đang ngồi nói chuyện.
Bà Tiết lén nhìn vào đã trông thấy lão cán bộ đó, chỉ là ông ta quay lưng với bên ngoài nên không thấy mặt.
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, rốt cuộc nhìn gì ạ?”
Bà Tiết ra hiệu cho cậu bé nhỏ giọng, lại quay đầu qua, cơ mà người ta vẫn không quay đầu lại.
Nhưng lần này Cát Chính Hùng lại để ý thấy, ông ta đứng dậy đi về phía bọn họ.
Bà Tiết vội vàng kéo Đại Quân và Tiểu Lĩnh mau chóng rời đi.