Chương 611: Quen mắt, dễ chịu 6
Cát Chính Hùng: “Em gái, có chuyện gì sao?”
Bà Tiết cười đáp: “Thủ trưởng Cát, chào ông, tôi dẫn lũ nhỏ ra ngoài cho tiêu thực ấy mà.”
Lâm Uyển Tinh nhìn thấy không khỏi đứng dậy, lạnh lùng nhìn mấy người bà Tiết và Đại Quân với vẻ mặt rất đề phòng, cô ta theo bản năng cho rằng bà Tiết tới nhìn lén mình, muốn giở trò xấu với mình.
Bà Tiết nói lời tạm biệt với Cát Chính Hùng, dẫn lũ trẻ rời đi.
Bọn họ vừa vòng ra khỏi con đường bắc nam, lúc này mấy đứa trẻ hư Cát Phong và Mã Minh cũng từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm đồ chơi như súng gỗ, dao gỗ.
Bọn họ nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh lập tức phụt một tiếng, đồ nhà quê.
Bà Tiết rất nhạy cảm, người ta không tốt với cháu trai lớn nhà mình là bà ta lập tức cảm giác được ngay, cháu cười cái gì? Cháu đang cười cháu trai lớn của tôi sao? Cháu là cái thá gì mà dám cười cháu trai của tôi?
Bà ta quay đầu trừng mắt nhìn, nghiêm mặt dạy dỗ: “Cháu là con nhà ai?”
Lúc này đám trẻ mới nhìn thấy bà ta.
Ồ, một bác gái nông thôn, đây… sẽ không phải mẹ của Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh đấy chứ!
Ôi chao, già như vậy à? Ở quê thật sự đều như vậy cả sao? Là không được ăn cơm hay là mặt trời quá gắt, vậy mà mẹ của Tiết Viễn Chinh lại phơi nắng biến thành rau héo rồi?
Vương Tiểu Lợi và Lam Hải Quân còn chém gió cô vô cùng đẹp, là đại mỹ nhân chưa từng thấy bao giờ.
Ha ha, cười chết mất thôi, lúc trẻ phỏng chừng cọng reo héo này cũng là một đại mỹ nhân đấy, nhưng bây giờ… đẹp cỡ nào cũng là một cọng rau héo thôi!
Mã Minh nhỏ giọng nói: “Cát Phong, sẽ không phải… bọn họ tới nhà cậu nhờ vả quan hệ đấy chứ.”
Một người khác cũng nhỏ giọng nói: “Tớ nghe nói cha bọn họ giống cha của Vương Tiểu Lợi, là đồ đánh rắm không kêu, phỏng chừng muốn đi quan hệ đấy?”
Cát Phong lập tức có sức cũng rất khoa trương, nhếch khóe miệng: “Tớ nói này Tiết Viễn Chinh, Tiết Vân Lĩnh, hai người các cậu rất biết đắc ý đấy, sao thế, đây là tìm được bảo mẫu rồi sao?”
Tiểu Lĩnh buồn bực, cậu bé quay đầu nhìn Đại Quân, nhỏ giọng hỏi: “Nó có bệnh gì sao? Sao nói chuyện quái giở thế?”
Tiểu Lĩnh tim lớn, không dễ hiểu ra, chỉ cần người khác không nói thẳng thì bất cứ thứ gì kỳ quái cậu bé sẽ hoàn toàn không hiểu.
Cái này cũng tương tự với tham mưu không mang trưởng, cậu bé hoàn toàn không nghĩ nhiều vì cha mình mang trưởng mà.
Còn có tìm bảo mẫu gì đó, cậu bé cũng không nghĩ nhiều, nhà mình nào cần tìm bảo mẫu, cũng không phải gia đình địa chủ.
Đại Quân biết lại chẳng muốn để ý: “Không biết, về nhà thôi.”
Cũng không biết bà nội muốn làm gì.
Bà Tiết lại nhíu mày, sao mấy đứa trẻ hư này lại không lễ phép như thế, thật sự phải kêu Lâm Tô Diệp nhìn, cho cô ta chứng kiến thế nào mới gọi là trẻ hư thật, rồi cô ta mới biết cháu trai lớn của mình ngoan bao nhiêu.
Tiểu Lĩnh có nghịch ngợm đến đâu cũng chỉ là ham chơi chứ chưa bao giờ láo toét với người khác hết!
Bà ta nói: “Bà nói mấy đứa các cháu làm người phải lễ phép, đừng như con nhím thế, bắt được ai cũng nhe răng trợn mắt.”
Nhe răng trợn mắt với người ta chính là vẻ mặt của súc sinh đánh nhau, con người không nên làm.
Cát Phong xì một tiếng: “Tôi nói này bác gái, bác tìm ông nội tôi làm gì?”
Cậu ta nhận định bà Tiết là mẹ của Tiết Viễn Chinh, là tới nhà mình đi cửa sau.
Bà Tiết lập tức dở khóc dở cười, mấy ngày này mình bôi kem dưỡng da thật sự không bôi phí mà, trẻ con không gọi mình là bà mà lại gọi mình bà bác gái, ha ha, thật sự không bôi phí, đáng giá, nhất định phải bôi tiếp!
Tìm ông nội cháu? Ông nội nào?
Ai hiếm lạ một ông già khô đét?
Bà ta đáp: “Bọn bà chỉ đi dạo phố thôi, về nhà.”
Tâm trạng của bà ta tốt nên không so đo với bọn trẻ.
Đại Quân cũng mang tâm thái đó.
Cát Phong lại rất không tốt, bất cứ người nào tới nhà cậu ta làm việc, nếu như là phụ huynh học sinh mà cậu ta biết vậy cậu ta nhất định sẽ đuổi theo người ta sỉ nhục, cho dù người ta chỉ làm việc bình thường chứ hoàn toàn không phải đi quan hệ.
“Đừng có đi, không mang chữ trưởng này trên đầu, không có sức.”
Mấy người Mã Minh bật cười ha ha phụ họa.
Bà Tiết có hơi nghe không hiểu, mới hỏi Đại Quân: “Cháu trai, cháu nghe hiểu ý của cậu ta không?”
Đại Quân đoán: “Cháu đoán nó cho rằng chúng ta tìm ông nội nó là phó chính ủy Cát đi cửa sau đấy ạ.”
Đại Quân thận trọng, thật ra ngay ngày tân gia nhìn thấy Cát Chính Hùng đã đoán ra được là ông nội của Cát Phong rồi, nhưng cậu bé không nói.