Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 612 - Chương 612. Hẹn Hò 1

Chương 612. Hẹn hò 1 Chương 612. Hẹn hò 1

Chương 612: Hẹn hò 1

Tiểu Lĩnh thì lại tim to, cậu bé hoàn toàn không để ý đến việc ông thủ trưởng đó họ gì, cho dù biết họ Cát cũng không liên tưởng đến là ông nội của Cát Phong, chỉ có người khác nói bọn họ là một gia đình, cậu bé mới chợt hiểu ra, vẻ mặt kinh ngạc: “Hả, bọn họ là người một nhà á?”

Bà Tiết cũng nghe hiểu rồi, đi cửa sau sao? Bỏ đi cháu ơi.

Bà ta chẳng thèm làm mất mặt con trai.

Bà ta nói với Cát Phong: “Cháu trai, bọn bà thật sự chỉ đi dạo tới đây, đi đây.”

Tuy rằng Cát Phong nghịch nhưng cậu ta cũng chỉ bắt nạt bạn học, chứ cũng không dám bắt nạt người lớn, dù sao người lớn có yếu bao nhiêu cũng có bản lĩnh hơn trẻ con, cho dù vài năm trước học sinh có thể đấu tố giáo viên và người lớn, nhưng ở quân khu cũng không như vậy, huống chi bây giờ vận động đã kết thúc, bên quân khu càng chính quy hơn.

Cậu ta nhìn bà Tiết dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh rời đi, nói với Mã Minh cậu ta phải về nhà, tản thôi.

Cậu ta chạy thẳng về nhà, thấy trong sân có vài người tập trung nói chuyện, còn có cả dì Lâm khí chất trang nhã đó nữa.

Ở trước mặt khách của ông nội, cậu ta lập tức trở nên quy củ hơn.

Cát Chính Hùng cười ha ha gọi cậu ta tới: “A Phong, ta học rồi hả, mau qua đây, ông Lương của cháu tới đây chơi này.”

Cát Phong quy củ lễ phép khi ở trước mặt ông Lương, không thấy một chút vẻ kiêu căng và bướng bỉnh nào.

Cậu ta cười bảo: “Tuy ông Lương đã nghỉ hưu nhưng trông càng khỏe mạnh và cường tráng hơn, đẹp trai tuấn tú y như bác cháu ấy ạ.”

Cát Chính Hùng liếc mắt nhìn, cũng đúng thật, tuy rằng bây giờ ông Lương đã sáu mươi, nhưng vừa không lưng còng khom người, cũng không thấy tuổi già sức yếu, trông còn trẻ hơn khi tại chức vài tuổi.

Liếc mắt nhìn như vậy cũng chỉ chừng hơn năm mươi tuổi mà thôi.

“Ha ha, ông anh, trẻ con không biết nói dối, có thể thấy sau khi ông nghỉ hưu tâm trạng thả lỏng, không còn chuyện phiền lòng, người cũng trẻ ra.”

Lương Kiếm Vân liếc mắt nhìn ông ta: “Vậy hay là ông cũng nghỉ hưu luôn đi, chúng ta còn có thể đi câu cá chung, đánh Thái Cực.”

Cát Chính Hùng cười ha ha, đáp: “Sắp, sắp rồi.”

Lương Kiếm Vân: “Sắp cái gì, ông còn đợi chuyển chính thức nữa, không cần vội nghỉ hưu.”

Lúc này Lâm Uyển Tinh đi qua, yên tĩnh lại nhanh nhẹn giúp bọn họ bưng trà rót nước.

Bút và sổ của cô ta đặt ở một bên, đã đặc biệt luyện chữ nên chữ viết xinh đẹp thanh tú.

Lương Kiếm Vân nhìn, hơi gật đầu: “Đồng chí này viết văn khá tốt.”

Lâm Uyển Tinh cười nhẹ: “Lãnh đạo khen ngợi, vãn bối cũng không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ông.”

Cát Chính Hùng khen: “Tiểu Lâm viết văn cực tốt, trước đây làm công tác ở bộ phận tuyên truyền sư đoàn, tài văn chương đó còn truyền tới tận quân khu tỉnh chúng ta, mọi người đều học hỏi.”

Lâm Uyển Tinh vội vàng khiêm tốn nói: “Không dám nhận, vãn bối là một mình nhàn chám, mỗi ngày ngoại trừ công việc và chăm sóc gia đình, lúc nhàn rỗi cũng chỉ đọc sách viết văn, cố hết sức nâng cao bản thân mà thôi.”

Lương Kiếm Vân: “Nhân tài ưu tú như vậy, sao bộ đội không giữ mà lại cho chuyển ngành.”

Hốc mắt của Lâm Uyển Tinh lập tức đỏ lên.

Cát Chính Hùng phất tay: “Tiểu Lâm là người đáng thương, chồng vốn đang có tương lai rộng mở, ai ngờ lại sinh bệnh mất.”

Lương Kiếm Vân hơi gật đầu, ý bảo Lâm Uyển Tinh nén bi thương.

Lâm Uyển Tinh cúi đầu, nhẹ nhàng gạt nước mắt nhưng vẻ mặt lại thản nhiên kiên cường: “Không sao, đều đã qua rồi.”

Cát Chính Hùng: “Nếu như cuộc sống có khó khăn cứ nói với tổ chức, tổ chức sẽ không có chuyện không quản.”

Lâm Uyển Tinh lập tức cảm ơn: “Không khó khăn, đều cố gắng thích ứng được.”

Cô ta biết cuộc sống ở quân khu trông thì đơn giản nhưng cũng phức tạp, cô ta không có gốc rễ gì, nếu như lúc đầu điều ngang chức qua đây sẽ chỉ bị người chèn ép thôi. Dù sao ở đây cũng có bộ phận tuyên truyền, nhân viên người ta đã đủ rồi, đột nhiên cô ta xuất hiện lại có năng lực đột phá, hiển nhiên sẽ bị giành công, làm sao có thể không bị người kiêng dè?

Tham mưu Vương chính là một ví dụ, sau khi điều qua đây trên cơ bản chỉ đọc báo, uống trà nói chuyện phiếm, cũng không còn hy vọng thăng chức nữa.

Mà cô ta chuyển đến xưởng phân bón, tuy rằng điều kiện không lớn bằng trước kia nhưng công việc nhàn rỗi, ngoại trừ nhà ở không được như ý ra thì những cái khác ngược lại vẫn ổn.

Bình Luận (0)
Comment