Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613. Hẹn Hò 2

Chương 613. Hẹn hò 2 Chương 613. Hẹn hò 2

Chương 613: Hẹn hò 2

Cô ta dùng phần lớn thời gian để nâng cao bản thân, đọc sách, luyện chữ viết bài, liên hệ với quan hệ cũ, sau đó mượn cớ tới quân khu xây dựng quan hệ.

Lúc này bài viết của mình mới có thể lập tức tỏa sáng trở lại, dù sao mọi người đều có quan niệm hòa thượng bên ngoài tới mới biết tụng kinh.

Nếu như bản thân cô ta chính là người ở quân khu vậy cho dù cô ta có viết tốt cỡ nào, cũng sẽ bị cấp trên trực tiếp chèn ép, giành công lao, làm tốt bao nhiêu cũng là cô ta nên là, chứ không có gì ghê gớm.

Nhưng nếu như cô ta là người ngoài, cô ta viết hay sẽ không khiến người kiêng dè, càng không khiến người sợ hãi bị giành công, giành chức, ngược lại còn khen cô ta, tâng bốc cô ta, cô ta lại nắm cơ hội, rất dễ lộ mặt trước mặt thủ trưởng.

Môt khi nắm được cơ hội tốt hơn, cô ta sẽ không buông tay, cô ta phải dựa vào năng lực của mình, chuyển về quân khu một cách quang minh chính đại.

Cô ta muốn nhảy qua mấy tiểu lâu la và chức vụ cấp thấp đó, trực tiếp làm đến chủ nhiệm bộ phận tuyên truyền.

Lần này viết hồi ký, văn chương cho thủ trưởng chính là cơ hội cho cô ta.

Nói chuyện một lúc, cô ta vòng vèo khắp nơi nói đến thời gian huy hoàng của Cát Chính Hùng, không giấu diếm lời khen ngợi, khiến cho ông ta rất hưởng thụ.

Lương Kiếm Vân cười bảo: “Tiểu Lâm vô cùng hiểu chuyện quá khứ của ông Cát đấy nhỉ.”

Cát Chính Hùng: “Viết hồi ký mà, chắc chắn phải hiểu rồi. Ông Lương, bây giờ ông nhàn rỗi cũng nên viết lách đi, Tiểu Lâm rất tốt.”

Lương Kiếm Vân lắc đầu, cười: “Tôi không giống các ông, không có nhiều sự tích huy hoàng và thời khắc nhiệt huyết như vậy để nhớ lại, đều là chút chuyện nghĩ lại mà kinh thôi.”

Vẫn luôn ở quân đội, quan hệ cũng khá đơn thuần, mà năm đó Lương Kiếm Vân chuyển ngành từ bộ đội đến cơ quan, tuy rằng một đường thăng chức không ngừng, nhưng cũng một đường phong ba bão táp, không đơn giản như thế.

Người có thể từ trong mấy chục năm đó toàn thân trở ra, hiển nhiên cũng biết tư vị trong đó không dễ dàng nếm đến vậy, hồi tưởng, chia sẻ với người ta sao?

Vẫn nên bỏ đi.

Lương Kiếm Vân thấy thời gian không còn sớm mới từ biệt trước.

Cát Chính Hùng ra sức giữ lại nhưng vẫn bị từ chối.

Ông ta chỉ đành đích thân tiễn Lương Kiếm Vân, lại dặn dò tài xế nhất định phải chú ý an toàn, ông ta đưa Lương Kiếm Vân lên xe: “Ông anh, ông nghỉ hưu nhàn rỗi thì tới chỗ tôi chơi thường xuyên, tới thăm tôi nhiều hơn nhé.”

Hai năm không có bạn già, một mình vẫn luôn cô đơn.

Lương Kiếm Vân vẫy tay với ông ta: “Đi đây.”

Đợi chiếc xe đi rồi, trên gương mặt vốn cười đến ôn hòa của Cát Chính Hùng lại không còn nụ cười nữa, cả người trông nghiêm túc hơn rất nhiều khiến người xung quanh lập tức khẩn trương hơn một chút.

Cát Phong: “Ông nội, ông Lương tới làm gì vậy ạ?”

Cát Chính Hùng: “Tới chơi, thăm ông nội cháu.”

Cát Phong đỡ ông nội mình nói lời ngon tiếng ngon một hồi, thuận tiện hỏi thăm thăm đám người Tiết Viễn Chinh tới đây làm gì: “Ông nội, có phải bạn học của cháu và mẹ cậu ta tới mình mình không?”

Cát Chính Hùng bối rối: “Bạn học nào?”

Cát Phong: “Chính là nhà gần đây mới tới, tên là Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh ấy ạ, hôm nay bọn họ tới nhà chúng ta.”

Cát Chính Hùng ồ một tiếng: “Hai đứa đó chung lớp với cháu sao? Cháu không đánh nhau với tụi nó chứ?”

Cát Phong ra vẻ là trẻ ngoan: “Sao có thể ạ, ông nội, cháu ở trường thế nào ông còn không biết sao, tuân thủ kỷ luật, chưa bao giờ đánh nhau.”

Ai dám nói xấu mình với ông mình, hừ!

Cát Phong: “Ông nội, có phải bọn họ tới đi cửa sau không ạ?”

Đôi lông mày vốn hơi dựng lên của Cát Chính Hùng lập tức dựng thẳng: “Thằng nhãi thối nhà cháu, nói vớ vẩn gì thế, bộ đội chúng ta là nơi trong sạch nghiêm minh, ai dám đi cửa sau?”

Cát Phong: “Cháu nhìn thấy một bác gái nông thôn dẫn hai đứa nó đi ra từ chỗ nhà mình mà, không phải mẹ tụi nó sao?”

Cát Chính Hùng nhìn cậu ta một lúc, sau đó bật cười: “Mẹ gì, đó là bà nội tụi nó, mẹ của hai đứa nó vẫn còn trẻ và đẹp lắm.”

Cát Phong lập tức hóa đá, sao có thể như vậy? Bà nội? Vậy cũng trẻ quá rồi thì phải?

Cậu ta nhìn ông nội mình rồi lại liên tưởng đến bà nội mình lúc còn sống, so với bà nội của Tiết Viễn Chinh, vậy cũng… hơi già thật.

Bà nội của Tiết Viễn Chinh trông giống bác gái, vậy mẹ cậu ta… phải trẻ và đẹp đến cỡ nào nữa?

Đột nhiên Cát Phong cảm thấy rất hứng thú.

Bình Luận (0)
Comment