Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 61 - Chương 61. Khích Tướng

Chương 61. Khích tướng Chương 61. Khích tướng

Chương 61: Khích tướng

Hừ! Năm đó Lâm Uyển Tinh giành cơ hội ở lại thành phố của mình, đời này cũng đừng hòng được sống tốt.

Lâm Tô Diệp muốn cả đời dính lấy Liên Thắng Lợi cũng đừng hòng được sống tốt!

Lâm Uyển Lệ kêu Trương Mật Mật giúp mình giữ xe đạp, còn cô ta ngồi xe đi tới nhà em chồng ở huyện Thạch Môn, em chồng đi làm không có ở nhà, mắt của mẹ chồng không tốt vẫn luôn làm việc ở nhà bếp. Lâm Uyển Lệ trực tiếp cầm bức ảnh chụp chung ở bộ đội đã xem từ lâu đó đi.

Cô ta ở một đêm tại nhà khách huyện đến sáng ngày hôm sau ngồi xe khách về Đại Dương Loan, xuống xe lại đi thẳng tới Tiết Gia Đồn.

Lâm Tô Diệp thì ở nhà, đang nằm trên giường đất oán giận, nói cơm sáng còn chưa được ăn, không ai quan tâm cô.

Trên thực tế cô đã ăn một cái bánh trứng gà và uống một bát cháo rồi.

Lâm Tô Diệp cố tình không để ý đến Lâm Uyển Lệ: “Chị tưởng em không tới nữa.”

Lâm Uyển Lệ: “Em có thể không quan tâm chị được sao?” Cô ta đưa cái bánh bao mua được trong huyện cho Lâm Tô Diệp: “Chị xem, em đặc biệt mua bánh bao thịt cho chị này.”

Lâm Tô Diệp cầm bánh cao cắn, dù sao cô ta cũng không dám hạ độc.

Lâm Uyển Lệ nhìn thấy cô ăn bánh bao mà mình mua mà đau lòng, lập tức lấy một bức ảnh đưa cho cô: “Đừng nói em không nghĩ cho chị, chị xem!”

Trên ảnh chụp chung tổng cộng có mấy chục người nhưng Tiết Minh Dực đứng ở đó vẫn vô cùng bắt mắt như cũ, cho dù anh đứng ở vị trí nghiêng bên trái nhưng vẫn khiến người liếc mắt là có thể nhìn ra anh ngay.

Bên cạnh Tiết Minh Dực là một đồng chí nữ, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười nhã nhặn lịch sự, bên cạnh nữa là Hồ Thành Hâm.

Lâm Tô Diệp nhìn bức ảnh, liếc mắt cái đã nhìn thấy Tiết Minh Dực và Lâm Uyển Tinh bên cạnh anh, cô chưa từng gặp Lâm Uyển Tinh nhưng đã từng thấy trong mơ, có hóa thành tro cô cũng nhận ra!

Lời dẫn truyện nói cô ta thiện lương đơn thuần, thật thà kín đáo.

Lâm Uyển Lệ thấy cô không có phản ứng gì, lại bắt đầu giải thích: “Chị nhìn người phụ nữ này chụp ảnh chung không dựa sát vào chồng mình mà lại nghiêng người và đầu về phía Tiết Minh Dực ngay lúc chuẩn bị bấm máy.”

Đương nhiên Lâm Tô Diệp nhìn thấy.

Lâm Uyển Tinh nghiêng về phía Tiết Minh Dực mà Tiết Minh Dực vốn đứng rất thẳng có khả năng vì cô ta nghiêng qua nên anh cũng theo bản năng nghiêng sang một bên, chen một chỗ với một chiến sĩ khác.

Chiến sĩ đó thấy Tiết Minh Dực chủ động lại gần mình còn cười rạng rỡ hơn tất cả mọi người, vui đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt.

Sắc mặt của cô u ám.

Lâm Uyển Lệ cảm thấy ổn thỏa rồi, đủ để kích thích Lâm Tô Diệp què chân đi làm loạn với Tiết Minh Dực.

Lâm Tô Diệp chỉ vào Lâm Uyển Tinh và hỏi: “Người này là ai? Em quen không?”

Lâm Uyển Lệ hơi do dự: “Nhìn có hơi quen mắt, bộ dáng giống chị em nhưng chị yên tâm, chắc chắn không có khả năng là chị em đâu.”

Hồ Thanh Hâm ở bên cạnh có sự khác biệt lớn với hiện tại, khi còn trẻ cũng rất anh tuấn ưa nhìn, vài năm này vẫn luôn bệnh tật đã sớm thay đổi bộ dáng.

Lâm Tô Diệp đập ảnh xuống giường đất: “Tức chết chị rồi!”

Cô càng ngày càng thấy Lâm Uyển Tinh không thuận mắt.

Trong mơ Tiết Minh Dực giống như cái hũ nút, cả ngày bận làm việc, chưa từng viết thư cho con cũng không dạy dỗ các con, đứa trẻ phạm lỗi lại dùng cách bộ đội để trừng phạt, cũng không còn đánh vào mông nữa.

Hai đứa trẻ vốn đã hơi phản nghịch lại có một hàng xóm dịu dàng thiện lương như Lâm Uyển Tinh ở một bên làm người tốt đưa ra ý kiến, bà Tiết càng thương chiều cháu, cứ như vậy hai đứa trẻ đó còn có thể thay đổi tiến bộ được sao?

Tương đương với đứa trẻ không có cha mẹ thương yêu, chỉ có bà nội cưng chiều và hàng xóm tâng bốc, hai đứa có thể không lệch lạc được sao?

Hai đứa trẻ không thay đổi khiến Tiết Minh Dực càng tức giận hơn? Công việc lại bận quanh năm suốt tháng không về nhà, về nhà thì con cái phạm lỗi rước thêm phiền toái, quan hệ cha con còn có thể gần gũi được?

Cô chắc chắn không thể để Lâm Uyển Tinh lại gần người nhà mình, nhất định phải đòi tiền về!

Lâm Uyển Lệ kích động cô: “Chị, hay là gửi điện báo cho anh rể kêu anh về thăm chị đi? Chị xem chân chị hỏng rồi, nếu như anh ấy không về vậy chứng tỏ trong lòng không có chị, cũng không thể thế được.”

Lâm Tô Diệp bị cô ta kích động, đột nhiên trong đầu nổi lên suy nghĩ gọi điện cho Tiết Minh Dực nói chân gãy, kêu anh gửi thêm tiền về!

Anh không có tiền? Vậy thì kêu Lâm Uyển Tinh trả, thư nặc danh nhanh cũng phải vài ngày chắc hẳn sẽ tới tay của Lâm Uyển Tinh, nếu như cô ta cần thể diện thì mau chóng trả tiền đi!

Tiền mà chồng mình vào sinh ra tử kiếm được sao có thể tùy tiện bị người khác độc chiếm?

Bình Luận (0)
Comment