Chương 62: Tẩy não
Cô hừ một tiếng: “Điện báo đến chỗ anh ấy cũng phải ba bốn ngày rồi, quá chậm!”
Lâm Uyển Lệ: “Gọi điện! Kêu anh ấy về thăm chị, nếu như anh ấy không về chính là không quan tâm chị!”
Lâm Tô Diệp thuận tay cất ảnh chụp vào trong túi áo: “Đi, gọi điện mắng anh ấy đi!”
Lâm Uyển Lệ: “Nếu anh ấy không về còn mắng chị thì sao?”
Lâm Tô Diệp lộ ra vẻ mặt không tự tin: “Sẽ không… đâu. Nếu như bận không thể về được cũng phải cho chút tiền chứ?”
Lâm Uyển Lệ tẩy não cô: “Chị ơi, nhiều năm như vậy một mình chị ở nhà hầu già hầu trẻ, còn anh ấy buông hai bàn tay chẳng quan tâm gì hết, bây giờ chị bị thương anh ấy còn tuyệt tình như vậy… em nghĩ mà thấy đau lòng cho chị quá.”
Bộ dáng của cô ta trông có vẻ đối xử chân thành, hoàn toàn đứng về phía Lâm Tô Diệp, đã biến Tiết Minh Dực thành quân địch giả, chỉ cần Tiết Minh Dực có một chút không chu đáo nào thôi cô ta có thể ngang ngược chỉ trích khiến Lâm Tô Diệp nổi giận.
Trong lòng cô ta cười lạnh, những người mù chữ thôn quê không có văn hóa này thật quá dễ gây chia rẽ. Năm đó việc cưới xin của Lâm Tô Diệp bị phá hỏng mấy lần là do mẹ của Trương Mật Mật đứng ở góc độ của các bà mẹ chồng, chỉ trích Lâm Tô Diệp hết ăn lại nằm, là hồ ly tinh, không thể sinh nở, các bà mẹ chồng vừa nghe còn thấy được sao?
Một chiêu này, mấy năm nay Lâm Uyển Lệ dùng để đối phó với đồng nghiệp và những người khác, lần nào cũng hiệu nghiệm hết.
Lâm Tô Diệp bày ra bộ dáng kinh sợ đau xót và tức giận, muốn chửi anh một trận, kết quả điện thoại vừa nối đã lập tức không nổi nóng được nữa.
Không dám mà.
Từ nhỏ anh chưa từng bị người mắng bao giờ, cha mẹ đều khen anh hiểu chuyện, thủ trưởng lại càng coi anh như bảo bối, cô thật sự không dám mắng anh ngay trước mặt kế toán và điện thoại.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cô chống nạng “què” một chân, kêu gào bảo Lâm Uyển Lệ giúp cô gạt số: “Chân chị gãy rồi, kêu anh ấy mau về thăm chị đi!”
Kế toán trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Tô Diệp, cô cho rằng cô chống gậy thì què thật sao? Cô cả ngày đi dạo bên tường ngoài văn phòng đại đội tôi cũng nhìn thấy rồi nhé. Lần trước gọi điện còn không dám lớn tiếng nói chuyện, lần này lại vênh mặt hất hàm sai khiến như lãnh đạo vậy!
Chân gãy kêu chồng về thăm cô? Xem chừng cô muốn kêu chồng về hầu cô thì đúng hơn?
Lâm Uyển Lệ lại kích động đến mức đỏ bừng mặt, cô ta siết chặt ngón tay, chỉ sợ mình không nhịn được mà bật cười.
Tiếp sau đó sắp được xem trò hay mà cô ta đạo diễn rồi, Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực làm ầm ĩ, Tiết Minh Dực trở mặt vô tình, Lâm Tô Diệp gào khóc la làng muốn đi tới bộ đội tìm lãnh đạo làm chủ.
Bộ chỉ huy sư đoàn quân khu.
Tần Kiến Dân hô to: “Lão Tiết, mau lên, hội liên hoan sắp bắt đầu rồi, hôm nay có diễn viên chính tự mình lên hát đó!”
Khoảng thời gian này ngày nào bọn họ cũng huấn luyện đặc biệt và huấn luyện dã ngoại, anh ta và Tiết Minh Dực còn dẫn đội ngồi trực thăng đi chấp hành nhiệm vụ bí mật một lần, trước đó huấn luyện nhảy dù thật sự làm đến nơi đến chốn, không hề uổng phí chút nào.
Hôm qua hai người bọn họ vừa về, tiếp sau đó có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hôm nay bộ chỉ huy sư đoàn liên hoan, anh ta đến kéo Tiết Minh Dực muốn tới góp vui.
Tần Kiến Dân thích nhất là vai chính lên sân hát tặng, hoa đán của đoàn kịch người ta chính là con cháu chính tông của nghệ thuật gia lớn, anh ta kích động nhất định phải kéo bằng được Tiết Minh Dực đến xem.
Tiết Minh Dực ngoại trừ huấn luyện ra thì chính là đọc sách, phần lớn đều là sách chuyên ngành, hoàn toàn không rảnh để ý đến anh ta.
Lúc này đang bị anh ta cưỡng chế kéo đi thì lính thông tin liên lạc tới nói đoàn trưởng Tiết có điện thoại.
Tần Kiến Dân: “Chắc chắn là bộ chỉ huy sư đoàn gọi chúng ta mau tới đó.”
Lính thông tin liên lạc: “Là người nhà của đoàn trưởng Tiết, gọi tới từ đại đội Đại Dương Loan.”
Tần Kiến Dân: “Thật?”
Anh ta vừa định nói chuyện với Tiết Minh Dực nhưng lại cảm thấy khuỷu tay trống trải, Tiết Minh Dực đã sải bước đi xa mất rồi.
Tần Kiến Dân: “…” Tốc độ này thật nhanh!
Ai nói Tiết Minh Dực có quan hệ lạnh nhạt với với người nhà? Đi mà xem.
Tiết Minh Dực sải bước đi vào phòng thông tin liên lạc, tuy rằng tốc độ nhanh nhưng mặt lại không hề đỏ, khí không hề suyễn.
Thấy anh đi qua, đám lính thông tin liên lạc lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Tiết Minh Dực cầm ống nghe lên: “Alo, tôi là Tiết Minh Dực đây.”
Đối diện không có tiếng nói mà là tiếng hô hấp dồn dập.
Tiết Minh Dực lập tức phán đoán được người đối diện là Lâm Tô Diệp, anh liếm môi, cố gắng khiến giọng điệu của mình dịu dàng hơn: “Trong nhà có chuyện sao em?”