Chương 63: Thật buồn nôn
Tần Kiến Dân nghe thấy Tiết Minh Dực cố gắng dùng giọng dịu dàng lại nhếch miệng, thật buồn nôn!
Anh ta sáp qua, rất muốn nghe giọng nói từ người vợ xinh đẹp của Tiết Minh Dực, ai biết đối diện lại truyền tới một giọng nói yêu kiều nhưng giận dữ.
Giọng nói yêu kiều còn giận giữ như vậy thật sự là… đang nổi nóng…
“Tiết Minh Dực, chân em gãy rồi, anh đừng hỏi nhiều nữa, chỉ cần gửi tiền về thôi, mười đồng ba mươi đồng không đủ, làm thế nào cũng phải một hai trăm, ba đến năm trăm thì càng tốt!”
Tần Kiến Dân: ?”
Anh ta cảm thấy Tiết Minh Dực trong nháy mắt căng cứng người, khí thế lạnh đến thấu xương.
Anh ngưng thở: “Nặng lắm sao? Có rạn xương không…”
“Đã bảo anh đừng hỏi nhiều rồi cơ mà!” Cô vợ trẻ càng hung dữ hơn.
Sắc mặt của Tiết Minh Dực lạnh lùng, ngón tay siết ống nghe càng chặt hơn, anh vẫn luôn sát phạt quyết đoán, lúc này lại ngây người hết vài giây, hoàn toàn không biết phải ứng phó với người vợ đang nổi nóng thế nào.
Trong đầu anh có một đống lời muốn hỏi, tình hình gãy xương thế nào, có đau nặng lắm không, có chảy máu ngoại thương không, y thuật ở bệnh viện huyện không được, phải đi bệnh viện quân khu tỉnh thì anh sẽ tới sắp xếp.
Tần Kiến Dân nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng lo lắng, đây là nổi giận, không phải gãy chân thật đâu.”
Gãy chân rồi không đi viện mà còn tức giận tới đại đội gọi điện? Nghe giọng nói của cô vô cùng có sức, không giống bộ dáng bị thương một chút nào cả, e rằng chỉ là trẹo chân mà thôi.
Nhưng phải là giận dữ thế nào cô mới bất chấp gọi điện trút giận?
Cách giải thích duy nhất chính là: Mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu!
Mẹ nó, đoàn trưởng Tiết gặp nội bộ mâu thuẫn? Mẹ và vợ ở nhà bắt chẹt nhau, vợ chiến bại tức không chịu được mới trút lửa giận về phía chồng à.
Anh ta có thể nghĩ được hiển nhiên Tiết Minh Dực cũng có thể nghĩ được, anh vừa định mở miệng kết quả một chữ còn chưa kịp nói bên kia đã “cụp” một cái cúp máy.
Cúp rồi?
Có người dám không nể mặt đoàn trưởng Tiết?
Tần Kiến Dân lập tức muốn chui qua thuận theo đường dây điện thoại xem là thần thánh phương nào lại lợi hại như thế?
Phòng thông tin liên lạc cũng trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, người nào cũng giả bộ không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng điên cuồng gào to: Xong rồi, đoàn trưởng Tiết chắc chắn sẽ nổi nóng!
Nhưng ai ngờ Tiết Minh Dực đứng ở đó cũng chỉ hơi ngây người, nắm chặt ống nghe với vẻ mặt không thay đổi, không cúp cũng không nói gì khác, càng không có bộ dáng tức giận.
Tần Kiến Dân giục anh: “Lão Tiết, gọi lại hỏi đi.”
Tiết Minh Dực: Nghe giọng cô ấy chắc chắn không bị thương, cô ấy bị đau rồi một chút sức rên rỉ cũng không có, anh biết rất rõ. Cô cũng không giống thật sự tức giận, khi cô nổi giận sẽ im lặng không nói, tuyệt đối sẽ không hô to như thế. Đây rõ ràng là tức giận rất cố ý, cô là đang… làm nũng, kêu anh dỗ sao? Anh nên dỗ thế nào?
Anh không khỏi nhớ tới đêm đầu tiên khi kết hôn, lúc cô tức giận rất giống một con trai khép vỏ lại không lên tiếng, tuyệt đối không phải như vậy.
Sự việc có gì đó kỳ lạ.
Lẽ nào thật sự cãi nhau với mẹ chồng sao?
Theo lý mà nói không nên, vài năm trước mẹ chồng nàng dâu cãi nhau rất ác liệt cô cũng đúng người đúng việc, hơn nữa chỉ nhắm vào mẹ chồng mà không giận chó đánh mèo với đám người cha chồng và cô út, càng không có khả năng gọi điện mắng anh.
Trong hai giây, anh đã đưa ra quyết định về nhà xem sao.
Kỳ nghỉ thăm nhà của cấp bậc đoàn trưởng khá tự do, chỉ cần không có hoạt động toàn quân thì anh có thể tự do sắp xếp thời gian nghỉ nên anh quyết định sẽ về thăm nhà.
Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, cậu đợi đó, ở đây tôi có ít tiền, còn có một hũ sữa mạch nha và một bao đường đỏ, cậu mang hết đi.”
Kết quả không đợi Tiết Minh Dực đi, điện thoại lại tới, vẫn là đại đội Đại Dương Loan!
Mọi người lại vểnh tai lên!
Tiết Minh Dực nhận máy, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, không hề tức giận chút nào: “Không cần đi bệnh viện sao?”
Bên đó giọng nói của Lâm Tô Diệp không còn hung dữ nữa mà vui vẻ hơn rất nhiều, cô giống như sợ người nghe thấy: “Tiết Minh Dực, em không lừa anh, em đã đi bệnh viện chụp phim, nứt xương rồi.”
Tiết Minh Dực: “Chụp phim hết bao nhiêu tiền?”
Bên đó hơi dừng một chút hình như ống nghe bị che đi, qua một lúc cô mới đáp: Một đống chi phí ai biết chụp phim hết bao nhiêu tiền, không quá nguy hiểm nên anh đừng lo lắng, tháng này và tháng sau gửi thêm ít tiền là được.”
Tiết Minh Dực cũng cố ý dừng một lúc không nói.
Bên đó quả nhiên lại bảo: “Kế toán, anh làm chứng đi, có phải chân tôi ngã hỏng rồi không? Còn gắn nẹp đây này?”
Kế toán như bị người bóp mũi ừm một tiếng, nói có hơi nghiêm trọng.
Tiết Minh Dực: “…”