Chương 64: Đòi tiền
Lâm Tô Diệp: “Tháng này gửi thêm ít tiền nha.”
Tiết Minh Dực: “Được.”
Lâm Tô Diệp: “Đúng rồi, anh vẫn về thăm nhà vào mùa gặt đúng không?”
Tiết Minh Dực: “Ừm.”
Cô như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng vui vẻ hơn vài phần: “Vậy mùa gặt anh về là chân em khỏi rồi.”
Tiết Minh Dực: “Thương gân động cốt một trăm ngày, đừng lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Tô Diệp: “Vâng, trong nhà vẫn rất ổn, anh không cần quá nghĩ ngợi, đợi nghỉ phép trở về sau cũng được.”
Đối phương đã cúp máy, khóe miệng vốn hơi trầm xuống của anh nhếch lên một độ cung nhẹ, nghe qua thì lần này cô gọi điện đã tự nhiên hơn lần trước rất nhiều, biết chủ động đặt câu hỏi, giọng nói cũng nhẹ nhàng không còn khẩn trương nữa.
Cô đòi tiền chứ không muốn anh về nhà? Vậy thì về nhà thăm đi.
Anh sắp xếp công việc ở đoàn bộ một chút, nói với lãnh đạo trực thuộc một tiếng, lại ứng trước tiền lương và tiền trợ cấp với lính tài vụ.
Bọn họ là quân khu dã chiến đóng quân trong núi, về nhà có thế nào cũng phải ba ngày.
Vừa vặn bộ chỉ huy sư bộ có máy bay trực thăng đi tới bộ tư lệnh, anh đi nhờ máy bay ra ngoài, lại chuyển đường tới tỉnh, như vậy ngày mai có thể về nhà.
Văn phòng Đại Dương Loan.
Kế toán liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ thật sự cạn lời.
Thèm tiền đến phát điên rồi sao, mỗi tháng Minh Dực gửi một trăm đồng về nhà còn không đủ cho cô làm điệu sao?
Thường thì người ta một năm cũng chưa thấy nổi một trăm đồng tiền mặt đâu.
Người phụ nữ này thật sự không thể nuông chiều vì cô sẽ đạp lên mặt. Mình giúp cô gọi điện một lần mà cô còn dám kêu mình làm đồng lõa! Anh ta có thể làm thế nào được? Anh ta vạch trần cô với Tiết Minh Dực sao? Vậy không phải sẽ tạo thành mâu thuẫn khiến vợ chồng cãi nhau hay sao? Anh ta chỉ đành bóp mũi nhận đại vậy.
Lâm Uyển Lệ lại càng sắp bị Lâm Tô Diệp chọc tức chết.
Cô ta nói với Lâm Tô Diệp nhiều như vậy chính là muốn kêu Lâm Tô Diệp gây sự với Tiết Minh Dực, Tiết Minh Dực không thể chịu được chắc chắn sẽ mắng cô, vậy thì cô càng làm ầm ĩ hơn, một qua hai lại đổ thêm dầu vào lửa không phải càng bùng cháy hơn hay sao?
Điều khiến cô ta tức giận là Lâm Tô Diệp nổi giận nhưng Tiết Minh Dực lại không hề giận, nhưng anh cũng không gọi lại để hỏi han chứng minh anh hoàn toàn không thể chịu được Lâm Tô Diệp.
Anh không nổi giận là do anh biết kiềm chế chứ không có nghĩa có thể dễ dàng tha thứ cho Lâm Tô Diệp tiếp tục nổi giận.
Cô ta xúi giục Lâm Tô Diệp gọi thêm một lần, trút giận một cách đúng lý hợp tình kêu Tiết Minh Dực về nhà, nếu như anh không về vậy chính là không quan tâm cô, vậy thì cô có thể tiếp tục gây sự. Nhưng đồ khiếp nhược Lâm Tô Diệp này lại chột dạ sợ hãi, chỉ nói đòi tiền chứ không làm ầm ĩ.
Thật đúng là bùn nhão không đắp được thành tường!
Điều này cũng chứng minh Lâm Tô Diệp thật sự rất coi trọng Tiết Minh Dực, cô hoàn toàn không dám trở mặt với anh, sợ Tiết Minh Dực nghỉ hưu rồi cô sẽ không có người nuôi.
Điều càng tức tối hơn chính là Tiết Minh Dực lại nói “được,” muốn cho cô nhiều tiền hơn!
Con mẹ nó không phải anh không thích Lâm Tô Diệp, không phải bị ép cưới sao?
Mẹ kiếp! Tức thế chứ!
“Chị, sao chị không kêu anh ấy về thăm chị!”
Lâm Tô Diệp: “Hừ, đợi mùa gặt anh ấy về xem chị có mắng anh ấy không?”
Lâm Uyển Lệ: Mẹ nó miệng cứng hơn mỏ vịt. Cô ta chế nhạo: “Xem chừng anh rể em hoàn toàn không quan tâm chị rồi.”
Lâm Tô Diệp trừng mắt nhìn cô ta: “Anh ấy không quan tâm chị lẽ nào quan tâm em? Em không nghe thấy anh ấy nói sẽ gom tiền nhiều hơn cho chị sao?”
Cô đè trọng lượng cơ thể lên người Lâm Uyển Lệ một cách đúng lý hợp tình, ui da ui da kêu đau: “Đợi bắt được tên trộm đáng băm thây đó, chị không đánh anh ta gãy chân không được! Đến lúc đó sẽ trả tiền và phiếu cho em.”
Lâm Uyển Lệ: “Anh rể em nhiều tiền như vậy, đợi lần sau anh ấy gửi tiền chị trả cũng được."
Lâm Tô Diệp: “Mùa gặt anh ấy về, vậy mùa gặt em qua lấy đi.”
Nếu như cô dám.
Nghĩ đến mùa gặt Tiết Minh Dực về nhà thăm gia đình đột nhiên Lâm Uyển Lệ thấy hoang mang, trước đó cô ta một lòng xúi giục Lâm Tô Diệp đi tới bộ đội làm loạn là vì nhận định Tiết Minh Dực không thích Lâm Tô Diệp, nhưng lại không ngờ Lâm Tô Diệp xảy ra chuyện ngoài ý muốn không đi thành công.
Đợi Tiết Minh Dực về nhà, lỡ như Lâm Tô Diệp trực tiếp chất vấn anh thì phải làm sao?
Nếu như Tiết Minh Dực có suy nghĩ đó chắc chắn sẽ nổi giận vì bị người vạch trần, vậy không phải sẽ tìm mình tính sổ à?
Cô ta vội vàng nói với Lâm Tô Diệp, kêu cô tuyệt đối đừng nói với Tiết Minh Dực những chuyện này.
Lâm Tô Diệp thở dài: “Thằng trộm chết tiệt đó.”