Chương 65: Thư hồi âm
Lâm Uyển Lệ: “Chị, chị xem, em cũng vì tốt cho chị mới nói với chị những chuyện này, nếu như chị nói với anh rể, anh rể tìm em tính sổ vậy không phải em là Trư Bát Giới soi gương cả trong lẫn ngoài đều không phải người sao?”
Lâm Tô Diệp: “Thằng trộm chết tiệt.”
Lâm Uyển Lệ: “Năm mươi đồng tiền không cần chị trả nữa.”
Lâm Tô Diệp lại không ho he gì như cũ.
Lâm Uyển Lệ hạ quyết tâm: “Phiếu lương cũng không cần chị trả. Chị cũng đừng tham lam nữa, đó chính là tiền em gom vài năm lận đó, thêm một hai năm em cũng không có đâu. Chị cứ thoải mái nói với anh ấy, dù sao đến khi đó người trở mặt ly hôn với anh ấy cũng không phải em.”
Lâm Tô Diệp trông có vẻ rất miễn cưỡng: “Vậy… được, sau này em phải thường xuyên tới thăm chị đó.”
Cô không tới làm sao tôi biết cô và Liên Thắng Lợi có đánh nhau hay không, rồi cô và Lâm Uyển Tinh có đánh nhau không?
Vất vả lắm mới về đến nhà, Lâm Tô Diệp lại kêu Lâm Uyển Lệ giúp nấu cơm, Lâm Uyển Lệ lại nói có hẹn với bác sĩ trung y rồi vội vàng đạp xe đạp chạy mất.
Lâm Tô Diệp nhìn bóng lưng của cô ta mà cười lạnh một tiếng, đương nhiên mình sẽ không nói với Tiết Minh Dực rồi.
Chuyện mình có thể làm sao phải nói cho chồng biết, lỡ như anh ấy không cho phép giở trò phá rối sau lưng thì sao?
Vừa rồi gọi điện thoại cho Tiết Minh Dực cô đã nghĩ tới. Cô phải cho Tiết Minh Dực tin rằng cô bị thương cho nên cần tiền, không nghiêm trọng nên không cần anh sắp xếp bệnh viện, càng không cần anh về thăm.
Năm ngoái cha chồng bệnh, Tiết Minh Dực trở về chuyển người tới bệnh viện Quân Giải Phóng, nếu chân cô gãy nặng anh chắc chắn cũng sẽ sắp xếp.
Cô nổi giận kiến anh mơ hồ trước, rồi lại dịu dàng giải thích để anh tin mình.
Nghĩ đến Tiết Minh Dực tin mình bị thương sẽ gửi tiền về nhưng lại không về nhà là trong lòng cô lại rất vui vẻ.
Đợi mùa gặt anh về cô sẽ nói chân lành rồi, sẽ không có một chút vấn đề gì cả.
Cô vui vẻ còn Lâm Uyển Lệ lại rất buồn bực, muốn báo thù cũng không báo thù được lại còn giúp Lâm Tô Diệp đòi tiền, nghĩ đến bộ dáng hớn hở của cô là cô ta lại tức anh ách.
Niềm vui khi nghĩ đến việc báo thù Lâm Tô Diệp và Lâm Uyển Tinh trước đó khiến cô ta không suy nghĩ cẩn thận tổn thất của năm mươi đồng tiền và phiếu lương hai mươi lăm cân, lúc này trong lòng bất mãn lại thấy thật đau lòng.
Tiền của cô ta, phiếu của cô ta!
Thật đúng là đồ ngu! Cô ta đạp xe đạp, tức đến mức vả vào mồm mình hai cái, thật là tiền mất tật mang.
Trong lòng cô ta buồn bực, không để ý đã đi sai đường lại đến cổng trường tiểu học, đối diện là một đám bé trai vừa mới tan học, bọn trẻ cãi nhau ầm ĩ hi hi ha ha xúm lại hành một đống.
Bản thân Lâm Uyển Lệ cũng không rõ mình bị làm sao, tõm một cái cả người lẫn xe ngã vào trong cái mương bên đường.
“Cái ngày chết mẹ gì vậy!” Cô ta hét ầm lên.
Đám bé trai cũng không biết ai đụng vào cô ta, sợ hãi chạy loạn ra bốn phía.
Trong tay Tiểu Lĩnh quơ ná thun: “Không phải cháu nha!” Nói xong vung chân chạy mất.
Đại Quân tuy cơ thể nhỏ lại vô cùng thẳng tắp, híp đôi mắt to nhìn Lâm Uyển Lệ trong mương với vẻ mặt vô cùng bất thiện.
Cậu bé hừ một tiếng, hai tay nhét vào túi quần không nhanh không chậm đi về nhà.
…
Lâm Tô Diệp đã nấu cơm xong.
Bà Tiết dẫn Toa Toa về nhà, vừa vào cửa đã nén giận: “Cô càng ngày càng giỏi quá nhỉ, nói tôi giả bệnh, cô giả bộ gãy chân lừa người thân cũng thôi đi, sao ngay cả cha sắp nhỏ cũng lừa nốt vậy? Cô gọi điện từ rất xa cho nó, còn không phải khiến nó lo lắng sao? Xem đợi nó về có trừng trị cô không?”
Lúc này chuyện Lâm Tô Diệp gọi điện đã truyền ra.
Bà Tiết là người cần thể diện, cảm thấy mất mặt thay cho Lâm Tô Diệp, bà ta lại không quản được con dâu nên chỉ đành nói mồm.
Lâm Tô Diệp đang vui vẻ cũng không oán trách lại bà ta, gọi hai bé trai một trước một sau vào nhà mau đi rửa tay ăn cơm, lại sắp cơm trưa cho cô út để bà Tiết mang đi.
Bà tiết: “Tôi không đi, hai ngày này tôi không ra ngoài cửa.”
Mất mặt lắm!
Gần chiều thư hồi âm của Tiết Minh Dực đã về.
Ăn xong bữa cơm tối, Lâm Tô Diệp không cho cô út ra ngoài, cả gia đình tập trung cùng nhau đọc thư.
Xé mở phong thư rồi mở giấy viết thư ra, bên trong rớt ra năm đồng tiền.
Bà Tiết lại ở một bên chỉ trích con dâu mê tiền, trong mắt chỉ toàn là tiền thôi.
Lâm Tô Diệp kêu Tiểu Lĩnh đọc thư trước.
Tiết Minh Dực học đến cấp hai, mười bốn tuổi được đặc biệt gọi nhập ngũ, ở trong bộ đội tiếp tục học văn hóa, sau này nhiều lần đi tới trường đại học được cán bộ trường học bồi dưỡng, bây giờ ít nhất cũng thuộc trình độ khoa chính quy trường quân đội. Anh đều lấy thực dụng làm chính chưa từng tỉa tót câu chữ, châm chước cho người nhà trình độ văn hóa thấp, viết thư càng đơn giản thông tục hơn.