Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 615 - Chương 615. Hẹn Hò 4

Chương 615. Hẹn hò 4 Chương 615. Hẹn hò 4

Chương 615: Hẹn hò 4

Lâm Uyển Tinh thấp giọng đáp: “Tranh này có hơi quen mắt, tôi có một người thân…”

Cát Chính Hùng nổi lên hứng thú, nói chuyện vài câu lại kinh ngạc bảo: “Tiểu Lâm và vợ Minh Dực là chị em họ sao?”

Vẻ mặt của Lâm Uyển Tinh lập tức trống vắng, cười có hơi miễn cưỡng lại buồn bã, cô ta vội đáp: “Đã… cãi nhau trở mặt rồi.”

Con người đều tò mò về tin đồn, Cát Chính Hùng cũng không ngoại lệ, đặc biệt là vợ của Tiết Minh Dực còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, mà Lâm Uyển Tinh cũng là một tài nữ có bộ dáng không tồi, hai người trông qua đều mang tính cách dịu dàng ôn hòa, làm sao lại trở mặt được?

Lâm Uyển Tinh lại không muốn nói nhiều, thấp giọng đáp: “Xin lỗi thủ trưởng, đều là tôi xử lý sự việc không chu toàn, làm tổn hại hòa khí giữa người thân, vốn không qua lại cũng không nên nhắc đến, chỉ là hôm nay thấy mẹ chồng của em họ lại nhìn thấy tranh ở chỗ ông… mới lỡ lười, thật sự xin lỗi.”

Cô ta ra vẻ tuy rằng mình chỉ là một nhân vật nhỏ làm chủ nhiệm tư tưởng ở xưởng phân bón, nhưng cũng không muốn ra vẻ trèo cao bám vào người thân làm quan lớn.

Lâm Uyển Tinh không chịu nói nhiều, liên tục giải thích.

Cát Chính Hùng hiển nhiên cũng không ép buộc, kêu tài xế đưa cô ta về.

Nói như vậy bà Tiết không phải tới thăm mình mà là tới nhìn Lâm Uyển Tinh?

Thoạt nhìn giữa bọn họ có mâu thuẫn không nhỏ?

Ông ta nghe người khác nói về Tiết Minh Dực, dù sao cũng là đồng nghiệp, tính cách của Tiết Minh Dực khá lạnh lùng, không nói chuyện phiếm với người khác. Ngoại trừ công việc ra mọi người ít nhiều đều tụ tập với nhau, khen con người Tiết Minh Dực, vô cùng thích anh, không cần anh nịnh nọt mình mà vẫn sẽ chủ động nói chuyện về anh. Nhưng người không thích con người anh cũng vô cùng ghét anh, cảm thấy anh chẳng là cái thá gì, lạnh nhạt với mọi người cũng không nhiệt tình với thủ trưởng.

Ông ta cũng không tốt không xấu với Tiết Minh Dực, nhưng ông ta lại có ấn tượng cực tốt về bà Tiết và Lâm Tô Diệp.

Sáng hôm sau, Cát Phong dẫn Mã Minh trốn ở đầu đường ngoài tường nhà họ Tiết nhìn lén.

Hôm qua sau khi nhìn thấy bà Tiết, Cát Phong tò mò mẹ của Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh rốt cuộc trông thế nào, mà chém gió là tuyệt thế đại mỹ nhân gì đó!

Bọn họ nhìn thấy một nữ công an mặc đồng phục xanh trắng đạp xe đạp vun vút lao đi, xe đạp mà đạp ra phong thái của xe Jeep!

Qua một lúc ba anh em Tiết Viễn Chinh vừa nói vừa cười đi ra ngoài, vẻ mặt của Tiết Viễn Chinh lạnh lùng không nói chuyện, Tiết Vân Lĩnh léo nha léo nhéo, Toa Toa bị cậu bé chọc cho bật cười khanh khách.

Hai người lập tức trốn đi, đợi ba người đi qua lại nhìn tiếp.

Trong lòng Cát Phong cười lạnh: Tiết Viễn Chinh là đồ hồ lô không miệng, Tiết Vân Lĩnh ngoài miệng mọc thêm vài cái loa, ở đó lèo nhèo, phiền muốn chết!

Qua một lúc chỉ thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi, dáng người thướt tha bước ra ngoài, cô thắt hai bím tóc dài bằng bàn tay, cột hai bím tóc lại phía sau bằng một chiếc khăn tay nhỏ, cũng không biết mái tóc làm thế nào mà rất bồng bềnh, tóc trên trán và ở thái dương bay tự nhiên, xinh đẹp lại mê người.

Bước chân của cô nhẹ nhàng, một đôi mắt long lanh rất giống của Toa Toa, càng khiến vẻ mặt của cô dịu dàng như nước hơn.

Oa, cô ấy đẹp quá!

Cát Phong và Mã Minh trực tiếp nhìn đến ngây người.

Lâm Tô Diệp cầm túi đan áo len, mang theo kim và sách tranh của mình định đi tới thư viện tìm Thái Tú Phương, vòng đến đầu đường trông thấy hai học sinh đang chảy nước miếng, cô hơi nhíu mày, trong khu này có đứa ngốc sao?

Cát Phong và Mã Minh đứng nguyên tại chỗ, chuẩn xác quay cơ thể theo quỹ đạo hoạt động của Lâm Tô Diệp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô không chớp.

Lâm Tô Diệp ho khan một tiếng: “Hai bạn học, các cháu làm gì thế?”

Lúc này Cát Phong và Mã Minh mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng lau nước miếng.

Cát Phong: “Dì… dì, chúng cháu là bạn học ở Tiết Viễn Chinh.”

Là bạn học của con trai à, vẻ mặt chán ghét của Lâm Tô Diệp lập tức dịu dàng như nước, cười đáp: “Bọn trẻ đã đi rồi, cũng sắp muộn rồi, các cháu đi mau đi.”

Cô lại nở nụ cười, cầm túi rời đi.

Cát Phong và Mã Minh nhìn theo bóng lưng duyên dáng rời đi của cô.

Mã Minh: “Cô ấy đẹp thật, còn đẹp hơn cả diễn viên chính đoàn văn công, đẹp hơn cả minh tinh trên trên báo Hương Giang nữa.”

Cát Phong càng lúc càng đố kỵ, quá tức rồi!

Dựa vào cái gì mẹ của đám người Tiết Viễn Chinh lại đẹp như thế!

Tức chết đi được, tức chết đi được!

Lâm Tô Diệp đi đến cổng thư viện, Thái Tú Phương đã đến, cầm theo một cái túi, bên trong đựng mũi kim và len.

Bình Luận (0)
Comment